Phụng Vụ - Mục Vụ
Nói thẳng nói thật như thế nào?
Mai Tá
17:08 23/09/2013
Suy niệm Lời Ngài đọc trong tuần thứ 25 Thường niên năm C 24.9..2013
“Người ta xa lánh cả tôi rồi,”
“Trở gối, nghe hồn động biển khơi.” (dẫn từ thơ Đinh Hùng) Lc 16: 1-13
Nhà thơ, nay thấy như mọi người cứ xa lánh mình mãi. Nhà Đạo, xưa tìm đến với mọi người để nghe và thấy “hồn động biển khơi”. Trình thuật thánh Luca, cũng mang nhiều ý/lời về những người tìm đến Chúa để nghe Ngài giảng. Trình thuật, kể về ngôn-ngữ sử-dụng trong Đạo, tiếng Hy Lạp có cụm từ “parrhesia” bên tiếng Anh nghĩa là: phát-ngôn thẳng thừng về nhiều việc và nhiều sự.
Parrhesia lúc đầu mang nghĩa tiêu cực để chỉ người nói nhiều không ngừng nghỉ. Theo nghĩa này, Parrhesia không xứng với người nói chuyện đứng đắn. Tính tích-cực ở Parrhesia là: phẩm-chất của ngưuời nói năng thẳng-thắn, không úp mở, cũng chẳng thêu thùa/thêm thắt, chỉ diễn-tả thông-điệp của người nói muốn đưa ra, không che đậy. Xem thế, thì đây là sự-việc đáng ta ca ngợi.
Parrhesia thực sự liên quan việc người nói có dính-dự, dám chấp nhận phản-ứng bất lợi từ người nghe. Người nói kiểu này, đã mê say cảm xúc nhắm vào sự thật, không cần biết điều mình nói có tốt lành hay không. Nói thế, là quyết thuyết phục cả những người kình-chống lại mình nữa. Nói năng kiểu huỵch toẹt ra ngoài, là nói với đám đông thường không nghĩ khác với điều mình muốn nói, hoặc chẳng nghĩ gì. Nói như thế, là giáp mặt/đối đầu và nghĩ rằng sự thật thắng thế, rất chắc chắn.
Nói theo kiểu thẳng thắn, là quyết phấn đấu trong lời mình nói ra. Là, đầu tư vào những gì mang tính đích thực, tức: thể loại này nói với nhiều người không theo sự thực; tức: nói theo kiểu ai oán là cốt tạo năng-lượng để nói cho tốt, cho nhiều và hữu hiệu hơn. Kiểu này, có thị-kiến ngoài tầm-mức địa-phương/cục-bộ hoặc riêng tư, mang tính hoàn-vũ ở trong đó. Đây là cách nói mãnh liệt, quyết chuyển tải tính chân phương, thật-thà mà có người, khi xưa, gọi là lối nói hiệu năng như có bia/rượu, ngấm trong người.
Khi người nghe bị ảnh hưởng từ người nói hăng say/thẳng-thắn, thì họ chịu lắng tai nghe và chịu để cho người nói thuyết phục mình và lôi cuốn đi xa hơn điều mình tưởng tượng. Parrhesia tạo niềm tin nơi người nghe. Và, niềm tin đến từ sự việc nghe/biết lời ấy. Đây là trạng-thái gắn kết giữa người nói cũng như văn bản được nói ra và người nghe.
Người nói kiểu “parrhesia” hứng khởi với thông-điệp mình chuyển-tải đến độ không ‘thần-linh’ nào có thể dừng trên người nói. Quả là, có lúc Kitô-hữu sử dụng lối nói thẳng-thừng này, hứng thú đến độ họ dám chối bỏ sự hiện hữu hoặc tính hiệu năng của các ‘thần-linh’ như thế. Họ cười nhạo vào phụng vụ ngoài đạo và có khi vào cả nghi thức của Kitô-giáo nữa. Đôi lúc họ có vẻ tự cao tự đại, nữa.
Điều này là do lối nói thẳng nối kết họ với Thiên Chúa đích-thực, Đấng mở rộng lòng ra và thương xót không hạn chế, mà thánh Luca chuyển cho ta trong Tin Mừng và sách Công Vụ. Các vị thuyết-giảng lại nói thẳng theo kiểu perrhesia đã trở nên trong sáng với Chúa đích-thực và mở lòng ra với Đấng Cao Cả được nâng cao vượt quá chân trời tưởng tượng.
Nói thẳng thừng kiểu parrhesia còn đối chọi lại lối hùng biện, xã giao gột tỉa lối nói không rào đón khác hẳn ý nghĩa mà cụm từ Hy Lạp gọi là ‘eulabeia’, tức: lối hùng biện diễn-tả theo cách ‘hoa hoè hoa sói’, khó kềm chế.
Thế nên, không lạ gì khi ta tưởng tượng cảnh những người nói thẳng/nói thật kiểu parrhesia lúc đầu đã quảng bá Tin Mừng Chúa-Sống-lại đến tận thành đô của Đế Quốc. Nhưng, khi đã hoàn tất, người người ít cần lối nói thẳng thừng kiểu parrhesia, vì rất cứng. Đời sống thường con người đòi họ phải có lối nói thường tình như dân gian mọi người thường nói. Vậy, với thế hệ người nghe là con cháu về sau, hỏi rằng lối nói thẳng thừng như parrhesia có làm mất đi tính riêng tư của nó chứ?
Vương Quốc Nước Trời của Chúa là chế độ quà tặng mở rộng gồm các giá trị tự tại, trong đó con người quan trọng hơn sự vật. Và nhất là, tình thương-yêu còn quí hơn thành-đạt. Nhưng đây có nghĩa là tình thương-yêu thông minh/trí-tuệ và tình thương có suy-tư được ban phát, tức có nghĩa trong bối cảnh của nó.
Sự việc ta hiện diện ở Tiệc Thánh, nay tự nó có nghĩa: ta tin vào các giá-trị đang hiện diện quanh ta và ta muốn sống đích thực giá trị ấy và lối nói thẳng dẫn ta về sống xứng đáng con Chúa hơn. Sự việc ta ra đi hoạt động vào những ngày sắp tới trong tuần đang trờ tới, có nghĩa: ta là người thực tế/thực dụng sống thông minh/bén nhạy theo cách ta được dạy để sống cùng và sống với nhau. Nói thế, là: ta sống đứng đắn, dù không là thế hệ đầu nghe biết Tin Mừng, nhưng vẫn muốn thành người lý-tưởng và thực tế, cùng một lúc.
Dụ-ngôn ta nghe hôm nay, là thánh Luca muốn dùng để nói theo kiểu parrhesia, vào thời của thánh-nhân nhưng sắc thái có phần nhẹ nhàng hơn. Điều đó có nghĩa: phải biết khôn khéo, bén nhạy, ‘cẩn trọng’ và có khả năng tạo tầm kích cách biệt giữa lý-tưởng và thực tế; kỹ-năng giúp ta đọc được mức độ hiểu biết của người nghe ngõ hầu ứng-đáp với kiểu nói parrhesia, của thời trước. Đây là cách lối rất khôn khéo biết tạo tầm-kích về khả năng có được phẩm chất cuộc sống trong một nhóm.
Dụ-ngôn, nay thánh Luca sử dụng như để làm bớt đi tính căng thẳng nơi sắc thái nói năng của các nhà giảng thuyết, thời của ngài. Bằng không, ta sẽ nhận được một bó phẩm bình theo kiểu của Billy Grahams cứ hùng hồn biện-luận với nhóm giáo phái tách riêng, ngay vào lễ sáng.
Nối kết những đường lối nói năng này với tình cảnh của Giáo Hội ngày nay, ta thấy được gì? Vài thập niên nữa, Giáo Hội mình sẽ đi về đâu? Phải chăng sẽ có thời buổi trong đó sẽ có đổi thay trên thế giới? Và trong cả Giáo Hội mình? Cũng có thể, sẽ có thời kỳ bất ổn về cơ cấu sẽ xảy đến với thế giới và Giáo Hội!
Giáo Hội theo ta hy vọng sẽ không rơi lại vào thời cũ xưa ở đó có nhiều thành-tựu. Hy vọng rằng: ta cũng sẽ vượt qua giai đoạn có những cãi tranh, giành giựt uy thế với ai đó. Cả đến xã hội phóng khoáng hay phóng túng, thời hiện đại, cũng sẽ tìm cách sống mà không cần biểu tỏ bằng mặt ngoài là đã qui chiếu vào với Giáo Hội. Lâu nay, thế giới ngoại tại vẫn có khuynh hướng hoặc thái-đô chống đối Giáo Hội. Tất cả những lối/những kiểu thẳng-thắn/thẳng thừng ấy sẽ đi vào dĩ vãng.
Bởi Giáo Hội không là cơ cấu chống đối xã hội; Giáo Hội cũng không ở bên trên lịch sử của người đời, cũng không vô nhiễm khỏi giòng lịch sử của thế-giới. Giáo Hội vẫn cùng sống chung cởi mở và đối thoại với thế giới. Giáo Hội chỉ sống sót nếu biết đối thoại với thế giới. Bởi Giáo Hội ban bố cho thế giới cung cách diễn tả cách công khai về mọi xác tín của Giáo Hội. Giáo Hội cũng công khai cho thấy cuộc sống người đi Đạo theo cách tập thể, dễ thấy sự trong sáng, cách công khai.
Cần nói ra đôi điều về đạo đức chức năng của hai khối, cần nói về ý-nghĩa và giao ước về xác tín với cộng đồng, về niềm tin-yêu, rất đoàn kết. Cần nói thẳng và nói thật về kinh nghiệm riêng tư bên trong lịch sử của tập thể. Tất cả đều nên đề nghị không gian ban tặng để tạo giao ước sống cùng và sống với nhau, trong thuận hoà.
Vấn đề là: làm sao nói lên được điều đó? Nói thẳng và nói thật theo kiểu parrhesia được bao nhiêu và bao lâu? Nói công khai khôn khéo ư? Mỗi thứ mỗi kiểu được bao lâu và bao nhiêu ngõ hầu đạt thuận hoà, đoàn kết và vui sống, đó mới là mục tiêu đặt ra trước mắt cho cả xã hội ngoài đời và Giáo Hội trong Đạo. Đó mới là vấn đề đặt ra cho ta hôm nay.
Trong tinh thần hiểu và biết được như thế, cũng nên ngâm lại lời thơ ở trên, mà hát rằng:
“Người ta xa lánh cả tôi rồi,
“Trở gối, nghe hồn động biển khơi.”
Xa bạn, xa lòng, xa mắt đẹp,
Gió mưa giòng tóc đắng vành môi” (Đinh Hùng – Chớp Bể Mưa Nguồn)
Mưa nguồn chớp bể với nhà thơ, vẫn là giòng tóc, là “hồn động” xa lánh mãi. Xa lánh rồi, nhà thơ cũng nên về với nhà Đạo mình để thấy được rằng: người ta nay đã gần lại với bạn và với tôi, với tất cả những người không còn thấy đắng nơi vành môi nữa, nhưng đã ấm lòng về với dân gian nhà Đạo, rất thuận tình thuận thảo. Ở mọi nơi.
(Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh, Mai Tá luợc dịch)
“Người ta xa lánh cả tôi rồi,”
“Trở gối, nghe hồn động biển khơi.” (dẫn từ thơ Đinh Hùng) Lc 16: 1-13
Nhà thơ, nay thấy như mọi người cứ xa lánh mình mãi. Nhà Đạo, xưa tìm đến với mọi người để nghe và thấy “hồn động biển khơi”. Trình thuật thánh Luca, cũng mang nhiều ý/lời về những người tìm đến Chúa để nghe Ngài giảng. Trình thuật, kể về ngôn-ngữ sử-dụng trong Đạo, tiếng Hy Lạp có cụm từ “parrhesia” bên tiếng Anh nghĩa là: phát-ngôn thẳng thừng về nhiều việc và nhiều sự.
Parrhesia lúc đầu mang nghĩa tiêu cực để chỉ người nói nhiều không ngừng nghỉ. Theo nghĩa này, Parrhesia không xứng với người nói chuyện đứng đắn. Tính tích-cực ở Parrhesia là: phẩm-chất của ngưuời nói năng thẳng-thắn, không úp mở, cũng chẳng thêu thùa/thêm thắt, chỉ diễn-tả thông-điệp của người nói muốn đưa ra, không che đậy. Xem thế, thì đây là sự-việc đáng ta ca ngợi.
Parrhesia thực sự liên quan việc người nói có dính-dự, dám chấp nhận phản-ứng bất lợi từ người nghe. Người nói kiểu này, đã mê say cảm xúc nhắm vào sự thật, không cần biết điều mình nói có tốt lành hay không. Nói thế, là quyết thuyết phục cả những người kình-chống lại mình nữa. Nói năng kiểu huỵch toẹt ra ngoài, là nói với đám đông thường không nghĩ khác với điều mình muốn nói, hoặc chẳng nghĩ gì. Nói như thế, là giáp mặt/đối đầu và nghĩ rằng sự thật thắng thế, rất chắc chắn.
Nói theo kiểu thẳng thắn, là quyết phấn đấu trong lời mình nói ra. Là, đầu tư vào những gì mang tính đích thực, tức: thể loại này nói với nhiều người không theo sự thực; tức: nói theo kiểu ai oán là cốt tạo năng-lượng để nói cho tốt, cho nhiều và hữu hiệu hơn. Kiểu này, có thị-kiến ngoài tầm-mức địa-phương/cục-bộ hoặc riêng tư, mang tính hoàn-vũ ở trong đó. Đây là cách nói mãnh liệt, quyết chuyển tải tính chân phương, thật-thà mà có người, khi xưa, gọi là lối nói hiệu năng như có bia/rượu, ngấm trong người.
Khi người nghe bị ảnh hưởng từ người nói hăng say/thẳng-thắn, thì họ chịu lắng tai nghe và chịu để cho người nói thuyết phục mình và lôi cuốn đi xa hơn điều mình tưởng tượng. Parrhesia tạo niềm tin nơi người nghe. Và, niềm tin đến từ sự việc nghe/biết lời ấy. Đây là trạng-thái gắn kết giữa người nói cũng như văn bản được nói ra và người nghe.
Người nói kiểu “parrhesia” hứng khởi với thông-điệp mình chuyển-tải đến độ không ‘thần-linh’ nào có thể dừng trên người nói. Quả là, có lúc Kitô-hữu sử dụng lối nói thẳng-thừng này, hứng thú đến độ họ dám chối bỏ sự hiện hữu hoặc tính hiệu năng của các ‘thần-linh’ như thế. Họ cười nhạo vào phụng vụ ngoài đạo và có khi vào cả nghi thức của Kitô-giáo nữa. Đôi lúc họ có vẻ tự cao tự đại, nữa.
Điều này là do lối nói thẳng nối kết họ với Thiên Chúa đích-thực, Đấng mở rộng lòng ra và thương xót không hạn chế, mà thánh Luca chuyển cho ta trong Tin Mừng và sách Công Vụ. Các vị thuyết-giảng lại nói thẳng theo kiểu perrhesia đã trở nên trong sáng với Chúa đích-thực và mở lòng ra với Đấng Cao Cả được nâng cao vượt quá chân trời tưởng tượng.
Nói thẳng thừng kiểu parrhesia còn đối chọi lại lối hùng biện, xã giao gột tỉa lối nói không rào đón khác hẳn ý nghĩa mà cụm từ Hy Lạp gọi là ‘eulabeia’, tức: lối hùng biện diễn-tả theo cách ‘hoa hoè hoa sói’, khó kềm chế.
Thế nên, không lạ gì khi ta tưởng tượng cảnh những người nói thẳng/nói thật kiểu parrhesia lúc đầu đã quảng bá Tin Mừng Chúa-Sống-lại đến tận thành đô của Đế Quốc. Nhưng, khi đã hoàn tất, người người ít cần lối nói thẳng thừng kiểu parrhesia, vì rất cứng. Đời sống thường con người đòi họ phải có lối nói thường tình như dân gian mọi người thường nói. Vậy, với thế hệ người nghe là con cháu về sau, hỏi rằng lối nói thẳng thừng như parrhesia có làm mất đi tính riêng tư của nó chứ?
Vương Quốc Nước Trời của Chúa là chế độ quà tặng mở rộng gồm các giá trị tự tại, trong đó con người quan trọng hơn sự vật. Và nhất là, tình thương-yêu còn quí hơn thành-đạt. Nhưng đây có nghĩa là tình thương-yêu thông minh/trí-tuệ và tình thương có suy-tư được ban phát, tức có nghĩa trong bối cảnh của nó.
Sự việc ta hiện diện ở Tiệc Thánh, nay tự nó có nghĩa: ta tin vào các giá-trị đang hiện diện quanh ta và ta muốn sống đích thực giá trị ấy và lối nói thẳng dẫn ta về sống xứng đáng con Chúa hơn. Sự việc ta ra đi hoạt động vào những ngày sắp tới trong tuần đang trờ tới, có nghĩa: ta là người thực tế/thực dụng sống thông minh/bén nhạy theo cách ta được dạy để sống cùng và sống với nhau. Nói thế, là: ta sống đứng đắn, dù không là thế hệ đầu nghe biết Tin Mừng, nhưng vẫn muốn thành người lý-tưởng và thực tế, cùng một lúc.
Dụ-ngôn ta nghe hôm nay, là thánh Luca muốn dùng để nói theo kiểu parrhesia, vào thời của thánh-nhân nhưng sắc thái có phần nhẹ nhàng hơn. Điều đó có nghĩa: phải biết khôn khéo, bén nhạy, ‘cẩn trọng’ và có khả năng tạo tầm kích cách biệt giữa lý-tưởng và thực tế; kỹ-năng giúp ta đọc được mức độ hiểu biết của người nghe ngõ hầu ứng-đáp với kiểu nói parrhesia, của thời trước. Đây là cách lối rất khôn khéo biết tạo tầm-kích về khả năng có được phẩm chất cuộc sống trong một nhóm.
Dụ-ngôn, nay thánh Luca sử dụng như để làm bớt đi tính căng thẳng nơi sắc thái nói năng của các nhà giảng thuyết, thời của ngài. Bằng không, ta sẽ nhận được một bó phẩm bình theo kiểu của Billy Grahams cứ hùng hồn biện-luận với nhóm giáo phái tách riêng, ngay vào lễ sáng.
Nối kết những đường lối nói năng này với tình cảnh của Giáo Hội ngày nay, ta thấy được gì? Vài thập niên nữa, Giáo Hội mình sẽ đi về đâu? Phải chăng sẽ có thời buổi trong đó sẽ có đổi thay trên thế giới? Và trong cả Giáo Hội mình? Cũng có thể, sẽ có thời kỳ bất ổn về cơ cấu sẽ xảy đến với thế giới và Giáo Hội!
Giáo Hội theo ta hy vọng sẽ không rơi lại vào thời cũ xưa ở đó có nhiều thành-tựu. Hy vọng rằng: ta cũng sẽ vượt qua giai đoạn có những cãi tranh, giành giựt uy thế với ai đó. Cả đến xã hội phóng khoáng hay phóng túng, thời hiện đại, cũng sẽ tìm cách sống mà không cần biểu tỏ bằng mặt ngoài là đã qui chiếu vào với Giáo Hội. Lâu nay, thế giới ngoại tại vẫn có khuynh hướng hoặc thái-đô chống đối Giáo Hội. Tất cả những lối/những kiểu thẳng-thắn/thẳng thừng ấy sẽ đi vào dĩ vãng.
Bởi Giáo Hội không là cơ cấu chống đối xã hội; Giáo Hội cũng không ở bên trên lịch sử của người đời, cũng không vô nhiễm khỏi giòng lịch sử của thế-giới. Giáo Hội vẫn cùng sống chung cởi mở và đối thoại với thế giới. Giáo Hội chỉ sống sót nếu biết đối thoại với thế giới. Bởi Giáo Hội ban bố cho thế giới cung cách diễn tả cách công khai về mọi xác tín của Giáo Hội. Giáo Hội cũng công khai cho thấy cuộc sống người đi Đạo theo cách tập thể, dễ thấy sự trong sáng, cách công khai.
Cần nói ra đôi điều về đạo đức chức năng của hai khối, cần nói về ý-nghĩa và giao ước về xác tín với cộng đồng, về niềm tin-yêu, rất đoàn kết. Cần nói thẳng và nói thật về kinh nghiệm riêng tư bên trong lịch sử của tập thể. Tất cả đều nên đề nghị không gian ban tặng để tạo giao ước sống cùng và sống với nhau, trong thuận hoà.
Vấn đề là: làm sao nói lên được điều đó? Nói thẳng và nói thật theo kiểu parrhesia được bao nhiêu và bao lâu? Nói công khai khôn khéo ư? Mỗi thứ mỗi kiểu được bao lâu và bao nhiêu ngõ hầu đạt thuận hoà, đoàn kết và vui sống, đó mới là mục tiêu đặt ra trước mắt cho cả xã hội ngoài đời và Giáo Hội trong Đạo. Đó mới là vấn đề đặt ra cho ta hôm nay.
Trong tinh thần hiểu và biết được như thế, cũng nên ngâm lại lời thơ ở trên, mà hát rằng:
“Người ta xa lánh cả tôi rồi,
“Trở gối, nghe hồn động biển khơi.”
Xa bạn, xa lòng, xa mắt đẹp,
Gió mưa giòng tóc đắng vành môi” (Đinh Hùng – Chớp Bể Mưa Nguồn)
Mưa nguồn chớp bể với nhà thơ, vẫn là giòng tóc, là “hồn động” xa lánh mãi. Xa lánh rồi, nhà thơ cũng nên về với nhà Đạo mình để thấy được rằng: người ta nay đã gần lại với bạn và với tôi, với tất cả những người không còn thấy đắng nơi vành môi nữa, nhưng đã ấm lòng về với dân gian nhà Đạo, rất thuận tình thuận thảo. Ở mọi nơi.
(Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh, Mai Tá luợc dịch)
Đừng “dửng dưng” và “vô cảm” như thế!
Jos. Vinc. Ngọc Biển
17:02 23/09/2013
Đừng “Dửng Dưng” Và “Vô Cảm” Như Thế!
(Chúa Nhật 26 THƯỜNG NIÊN, C)
Trong bài viết “Giới trẻ trước căn bệnh vô cảm”, đăng trên vietcatholic.net, tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình, M.F. đã nhận định như sau: “Nhân loại đã bước vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên với rất nhiều thuận lợi, giúp cho con người […]tiếp cận với nhiều phương tiện hiện đại. Tiếc thay, giá trị đạo đức lại bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa cá nhân, dẫn đến ‘bệnh vô cảm’”. Và, tác giả xót xa cho truyền thống nhân văn của dân tộc đang bị gậm nhấm và sói mòn. Thật vậy, còn đâu câu ca dao: “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”; hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”; hoặc “Thương người như thể thương thân…?”.
Bài Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy sự “vô cảm”, “dửng dưng”, trước nỗi thống khổ của người anh em. Một Lazarô nghèo khổ, bệnh tật nằm ở ngay gầm cầu thang của nhà phú hộ. Một khoảng cách rất gần về không gian, nhưng tiếc thay, chính sự gần gũi đó lại làm cho họ xa nhau trong cuộc sống vĩnh cửu.
1. Ý Nghĩa Lời Chúa
Người phú hộ giàu có hôm nay được thánh Luca trình bày rất gợi cảm: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình” (Lc 16, 19). Tác giả không nói rõ người đó to cao, mập mạp thế nào? Nhưng cứ sự thường thì đây phải là một người tốt tướng. Ông ta mang trên mình những thứ sang trọng theo kiểu cung đình. Ông được nhiều người hầu hạ. Và, ăn uống tối ngày với những món ăn đặc sản thời bấy giờ. Nhưng ngược lại với hình ảnh của nhà phú hộ, là một Lazarô nghèo khổ: “Có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu” (Lc 16, 20). Hai hình ảnh của hai con người trái ngược nhau ngay trong một căn nhà.
Nếu ông phú hộ là một người oai phong lẫm liệt, thì Lazarô lại là một người thấp cổ bé họng, bệnh tật.
Nếu ông phú hộ mặc những thứ vải vóc sang trọng, thì Lazarô có lẽ chỉ có mảnh vải rách che thân.
Nếu nhà phú hộ ăn uống linh đình, thì Lazarô chỉ mong được những mảnh vụn từ bàn chủ rơi xuống mà cũng không ai cho. Chỉ có những con chó đến liếm ghẻ chốc của Lazarô mà thôi.
Một sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt. Tuy nhiên, hình ảnh đó đã bị đảo lộn khi cả hai cùng chết. Tin Mừng cho thấy:“Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Ápraham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn” (Lc 16, 22). Chính cái chết làm cho tình trạng của hai người hoán đổi cho nhau. Tại sao lại có tình trạng như vậy? Thưa, chính là sự “vô cảm”; “dửng dưng” của nhà phú hộ khi còn sống.
Tin Mừng làm nổi bật sự mỏng dòn của tiền bạc, một lúc nào đó tiền của không còn là chỗ dựa duy nhất. Hình ảnh của nhà phú hộ luôn coi tiền bạc như lá bùa hộ mệnh của mình; còn Lazarô thì sống dở, chết dở ngay ở cổng nhà ông. Vì vậy, ông chỉ còn một chỗ dựa duy nhất đó là Thiên Chúa.
1. Sứ Điệp Lời Chúa
Trong cuộc sống, hẳn mỗi chúng ta đều biết câu ngạn ngữ: “Sinh hữu hạn, tử bất kỳ”. Sự giàu sang ở đời không đảm bảo được sự sống. Mọi người đều có thể chết bất cứ lúc nào. Muốn cho cuộc sống của mình có hậu sau khi chết, thì hãy chuẩn bị cho mình những giấy “thông hành” chính là tình huynh đệ, lòng bác ái, yêu thương ngay khi còn sống. Đây là cách làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Hạnh phúc hay không là do thái độ của mỗi người khi còn sống. Nhà phú hộ trong dụ ngôn ta không thấy có những chuyện bóc lột, đàn áp, hay có lối sống bất chính. Như vậy, ông không có lỗi để đáng phải trừng phạt trong hỏa ngục. Trong toàn dụ ngôn, Đức Giêsu không nói về bất cứ lỗi nào ông ta phạm, chỉ đưa ra hai hình ảnh trái ngược nhau khi sống và lúc chết. Như vậy, tội của nhà phú hộ kia chính là sự “vô cảm”; “dửng dưng” với người anh em đang đau khổ.
Hai thái độ, dẫn đến hai sự lựa chọn và đi đến những hệ quả khác nhau. Nhà phú hộ thì an tâm vì của cải dư thừa mình có; còn Lazarô thì nghèo khổ, ốm đau; nhà phú hộ giàu về vật chất, nhưng ông lại quá nghèo về tinh thần chia sẻ; Lazarô thì nghèo về vật chất, nhưng ông lại rất giàu về đường thiêng liêng, nên sau khi chết, Lazarô lại là người giàu, còn nhà phú hộ lại là kẻ nghèo nàn trước mặt Thiên Chúa. Lazarô được hạnh phúc, con nhà phú hộ thì đau khổ. Một khoảng cách vĩnh viễn được thiết lập. Cuộc chơi đã hết. Thắng bại phân minh.
Lời Chúa hôm nay cho chúng ta thấy: giàu có không hẳn là tội, và nghèo chưa chắc đã phải là nhân đức. Nó trở nên tội hay không là do thái độ lựa chọn và sử dụng nó. Nước Trời không có chỗ cho những người ích kỷ, vì đã không biết yêu thương, do thái độ “vô cảm”; “dửng dưng” trước nỗi khốn cùng của anh chị em.
2. Sống Lời Chúa hôm nay
“Mọi sự đều bởi Chúa mà ra, từ Chúa mà đến”. Thật vậy “Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên”. Khi đã xác định như thế, chúng ta chỉ là người quản lý của Thiên Chúa mà thôi. Nếu quản lý tốt và biết sinh lợi cho Chúa thì Chúa để cho chúng ta tiếp tục, mà nếu không biết cách sinh lời thì Chúa cất đi, mà chuyện làm lợi cho Chúa là gì nếu không phải là tình liên đới, bác ái với những người nghèo chung quanh chúng ta hằng ngày. “Hữu lộc bất khả hưởng tận” thật đúng với tinh thần kitô giáo, có lộc không nên một mình hưởng, cần phải nghĩ đến người khác.
Chúa không phạt nhà phú hộ vì ông ta giàu. Chúa cũng không cổ súy cho sự nghèo nàn của Ladarô. Nhưng Chúa mời gọi hãy sống có sự liên đới với nhau để người giàu không dư, người nghèo không đói. Vì thế, ngay từ khi còn sống trên trần gian này, chúng ta hãy gấp rút sửa mình để kẻo quá trễ như nhà phú hộ. Mọi chuyện sẽ có ngày phân định. Cái chết chính là lúc phân minh. Thưởng hay phạt chính là lúc này.
Nhưng, thật xót xa cho xã hội của chúng ta, vẫn còn đó những nhà phú hộ giàu có “dửng dưng”; “vô cảm”. Thật vậy, căn bệnh này đang trong tình trạng báo động. Vì thế, chúng ta hãy “tiêu diệt” căn bệnh này một cách triệt để, bằng cử chỉ yêu thương, tình liên đới. Bao lâu, một xã hội không biết cách vượt ra khỏi căn bệnh trên, là một xã hội chết! Một cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của một cỗ máy vô tri (x. Tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình, M.F. “Giới trẻ trước căn bệnh vô cảm”, đăng trên vietcatholic.net ).
Ước gì xã hội chúng ta có nhiều người quay lưng lại với sự “vô cảm”; “dửng dưng” và hướng lòng về “tình yêu thương”. Mong thay đâu đó có nhiều con người biết đồng lòng và thương cảm như học sinh Nguyễn Văn Nam. Em đã xả thân cứu bạn em khỏi bị nước cuốn trôi. Em đã coi sự sống của bạn là của mình, nên bất chấp nguy hiểm để hy sinh thay cho bạn của mình được sống. Không cần biết em Nam có phải là người Công Giáo hay không? Cũng chẳng cần biết em có bà con họ hàng gì với những em gặp nạn hôm đó không? Chỉ biết rằng em có trái tim rất đẹp và tình yêu thương vô vị lợi, đáng để cho chúng ta noi gương (x. Theo Khánh Hoan,Thanh Niên Online, ngày 6.5.2013).
Lạy Chúa Giêsu, giàu không phải là tội, mà nghèo chưa chắc đã là nhân đức. Xin cho mỗi người chúng con biết sống tình liên đới trong cuộc sống, để dù giàu hay nghèo, chúng con trở thành những người quản lý trung tín và khôn ngoan của Chúa. Xin cũng cho chúng con đừng rơi vào tình trạng “dửng dưng”; “vô cảm” như nhà phú hộ trong bài Tin Mừng hôm nay. A men.
(Chúa Nhật 26 THƯỜNG NIÊN, C)
Trong bài viết “Giới trẻ trước căn bệnh vô cảm”, đăng trên vietcatholic.net, tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình, M.F. đã nhận định như sau: “Nhân loại đã bước vào kỷ nguyên mới, một kỷ nguyên với rất nhiều thuận lợi, giúp cho con người […]tiếp cận với nhiều phương tiện hiện đại. Tiếc thay, giá trị đạo đức lại bị xói mòn bởi chủ nghĩa thực dụng, chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa cá nhân, dẫn đến ‘bệnh vô cảm’”. Và, tác giả xót xa cho truyền thống nhân văn của dân tộc đang bị gậm nhấm và sói mòn. Thật vậy, còn đâu câu ca dao: “Bầu ơi thương lấy bí cùng, tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”; hay “Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ”; hoặc “Thương người như thể thương thân…?”.
Bài Tin Mừng hôm nay trình bày cho chúng ta thấy sự “vô cảm”, “dửng dưng”, trước nỗi thống khổ của người anh em. Một Lazarô nghèo khổ, bệnh tật nằm ở ngay gầm cầu thang của nhà phú hộ. Một khoảng cách rất gần về không gian, nhưng tiếc thay, chính sự gần gũi đó lại làm cho họ xa nhau trong cuộc sống vĩnh cửu.
1. Ý Nghĩa Lời Chúa
Người phú hộ giàu có hôm nay được thánh Luca trình bày rất gợi cảm: “Có một ông nhà giàu kia, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình” (Lc 16, 19). Tác giả không nói rõ người đó to cao, mập mạp thế nào? Nhưng cứ sự thường thì đây phải là một người tốt tướng. Ông ta mang trên mình những thứ sang trọng theo kiểu cung đình. Ông được nhiều người hầu hạ. Và, ăn uống tối ngày với những món ăn đặc sản thời bấy giờ. Nhưng ngược lại với hình ảnh của nhà phú hộ, là một Lazarô nghèo khổ: “Có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cổng ông nhà giàu” (Lc 16, 20). Hai hình ảnh của hai con người trái ngược nhau ngay trong một căn nhà.
Nếu ông phú hộ là một người oai phong lẫm liệt, thì Lazarô lại là một người thấp cổ bé họng, bệnh tật.
Nếu ông phú hộ mặc những thứ vải vóc sang trọng, thì Lazarô có lẽ chỉ có mảnh vải rách che thân.
Nếu nhà phú hộ ăn uống linh đình, thì Lazarô chỉ mong được những mảnh vụn từ bàn chủ rơi xuống mà cũng không ai cho. Chỉ có những con chó đến liếm ghẻ chốc của Lazarô mà thôi.
Một sự phân hóa giàu nghèo rõ rệt. Tuy nhiên, hình ảnh đó đã bị đảo lộn khi cả hai cùng chết. Tin Mừng cho thấy:“Thế rồi người nghèo này chết, và được thiên thần đem vào lòng ông Ápraham. Ông nhà giàu cũng chết, và người ta đem chôn” (Lc 16, 22). Chính cái chết làm cho tình trạng của hai người hoán đổi cho nhau. Tại sao lại có tình trạng như vậy? Thưa, chính là sự “vô cảm”; “dửng dưng” của nhà phú hộ khi còn sống.
Tin Mừng làm nổi bật sự mỏng dòn của tiền bạc, một lúc nào đó tiền của không còn là chỗ dựa duy nhất. Hình ảnh của nhà phú hộ luôn coi tiền bạc như lá bùa hộ mệnh của mình; còn Lazarô thì sống dở, chết dở ngay ở cổng nhà ông. Vì vậy, ông chỉ còn một chỗ dựa duy nhất đó là Thiên Chúa.
1. Sứ Điệp Lời Chúa
Trong cuộc sống, hẳn mỗi chúng ta đều biết câu ngạn ngữ: “Sinh hữu hạn, tử bất kỳ”. Sự giàu sang ở đời không đảm bảo được sự sống. Mọi người đều có thể chết bất cứ lúc nào. Muốn cho cuộc sống của mình có hậu sau khi chết, thì hãy chuẩn bị cho mình những giấy “thông hành” chính là tình huynh đệ, lòng bác ái, yêu thương ngay khi còn sống. Đây là cách làm giàu trước mặt Thiên Chúa. Hạnh phúc hay không là do thái độ của mỗi người khi còn sống. Nhà phú hộ trong dụ ngôn ta không thấy có những chuyện bóc lột, đàn áp, hay có lối sống bất chính. Như vậy, ông không có lỗi để đáng phải trừng phạt trong hỏa ngục. Trong toàn dụ ngôn, Đức Giêsu không nói về bất cứ lỗi nào ông ta phạm, chỉ đưa ra hai hình ảnh trái ngược nhau khi sống và lúc chết. Như vậy, tội của nhà phú hộ kia chính là sự “vô cảm”; “dửng dưng” với người anh em đang đau khổ.
Hai thái độ, dẫn đến hai sự lựa chọn và đi đến những hệ quả khác nhau. Nhà phú hộ thì an tâm vì của cải dư thừa mình có; còn Lazarô thì nghèo khổ, ốm đau; nhà phú hộ giàu về vật chất, nhưng ông lại quá nghèo về tinh thần chia sẻ; Lazarô thì nghèo về vật chất, nhưng ông lại rất giàu về đường thiêng liêng, nên sau khi chết, Lazarô lại là người giàu, còn nhà phú hộ lại là kẻ nghèo nàn trước mặt Thiên Chúa. Lazarô được hạnh phúc, con nhà phú hộ thì đau khổ. Một khoảng cách vĩnh viễn được thiết lập. Cuộc chơi đã hết. Thắng bại phân minh.
Lời Chúa hôm nay cho chúng ta thấy: giàu có không hẳn là tội, và nghèo chưa chắc đã phải là nhân đức. Nó trở nên tội hay không là do thái độ lựa chọn và sử dụng nó. Nước Trời không có chỗ cho những người ích kỷ, vì đã không biết yêu thương, do thái độ “vô cảm”; “dửng dưng” trước nỗi khốn cùng của anh chị em.
2. Sống Lời Chúa hôm nay
“Mọi sự đều bởi Chúa mà ra, từ Chúa mà đến”. Thật vậy “Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên”. Khi đã xác định như thế, chúng ta chỉ là người quản lý của Thiên Chúa mà thôi. Nếu quản lý tốt và biết sinh lợi cho Chúa thì Chúa để cho chúng ta tiếp tục, mà nếu không biết cách sinh lời thì Chúa cất đi, mà chuyện làm lợi cho Chúa là gì nếu không phải là tình liên đới, bác ái với những người nghèo chung quanh chúng ta hằng ngày. “Hữu lộc bất khả hưởng tận” thật đúng với tinh thần kitô giáo, có lộc không nên một mình hưởng, cần phải nghĩ đến người khác.
Chúa không phạt nhà phú hộ vì ông ta giàu. Chúa cũng không cổ súy cho sự nghèo nàn của Ladarô. Nhưng Chúa mời gọi hãy sống có sự liên đới với nhau để người giàu không dư, người nghèo không đói. Vì thế, ngay từ khi còn sống trên trần gian này, chúng ta hãy gấp rút sửa mình để kẻo quá trễ như nhà phú hộ. Mọi chuyện sẽ có ngày phân định. Cái chết chính là lúc phân minh. Thưởng hay phạt chính là lúc này.
Nhưng, thật xót xa cho xã hội của chúng ta, vẫn còn đó những nhà phú hộ giàu có “dửng dưng”; “vô cảm”. Thật vậy, căn bệnh này đang trong tình trạng báo động. Vì thế, chúng ta hãy “tiêu diệt” căn bệnh này một cách triệt để, bằng cử chỉ yêu thương, tình liên đới. Bao lâu, một xã hội không biết cách vượt ra khỏi căn bệnh trên, là một xã hội chết! Một cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của một cỗ máy vô tri (x. Tu sĩ Lôrensô Vũ Văn Trình, M.F. “Giới trẻ trước căn bệnh vô cảm”, đăng trên vietcatholic.net ).
Ước gì xã hội chúng ta có nhiều người quay lưng lại với sự “vô cảm”; “dửng dưng” và hướng lòng về “tình yêu thương”. Mong thay đâu đó có nhiều con người biết đồng lòng và thương cảm như học sinh Nguyễn Văn Nam. Em đã xả thân cứu bạn em khỏi bị nước cuốn trôi. Em đã coi sự sống của bạn là của mình, nên bất chấp nguy hiểm để hy sinh thay cho bạn của mình được sống. Không cần biết em Nam có phải là người Công Giáo hay không? Cũng chẳng cần biết em có bà con họ hàng gì với những em gặp nạn hôm đó không? Chỉ biết rằng em có trái tim rất đẹp và tình yêu thương vô vị lợi, đáng để cho chúng ta noi gương (x. Theo Khánh Hoan,Thanh Niên Online, ngày 6.5.2013).
Lạy Chúa Giêsu, giàu không phải là tội, mà nghèo chưa chắc đã là nhân đức. Xin cho mỗi người chúng con biết sống tình liên đới trong cuộc sống, để dù giàu hay nghèo, chúng con trở thành những người quản lý trung tín và khôn ngoan của Chúa. Xin cũng cho chúng con đừng rơi vào tình trạng “dửng dưng”; “vô cảm” như nhà phú hộ trong bài Tin Mừng hôm nay. A men.
Công lý sáng tỏ
Lm An Hữu
17:23 23/09/2013
Chúa Nhật 26 C
Tin Mừng Luca thường được gọi là “Tin Mừng cho Người Nghèo”. Nhưng trong đó, có nhiều giáo huấn về nguy cơ của sự giàu có, về lòng ham mê của cải, về những cạm bẫy người giàu phải trực diện khi đáp lại tin mừng, nên Tin Mừng Luca cũng được gọi là “Tin Buồn cho Người Giàu”.
Dụ ngôn người phú hộ và Ladarô mô tả một bức tranh tương phản giàu nghèo.
Sống ở đời này, phú hộ dư ăn dư mặc, Ladarô nghèo nàn đói lả. Người phú hộ mặc toàn lụa là gấm vóc, Ladarô rách nát tả tơi. Phú hộ nhà cao cửa rộng, Ladarô lê lết bên cổng ăn xin. Phú hộ ngày ngày yến tiệc linh đình, Ladarô không có một chút bánh để ăn. Người sống chốn thiên đàng dương thế, kẻ chịu cảnh hoả ngục trần gian.
Cái chết đến và tất cả đều đảo ngược. Đời sau, Ladarô được đưa lên mây trời, phú hộ bị đày xuống vực thẳm. Ladarô được hưởng phúc thiên đàng, phú hộ phải trầm luân hoả ngục. Có một khoảng cách nghìn trùng giữa hai người mà bên này muốn qua bên kia không được và bên kia muốn qua bên này cũng không thể. Ladarô hạnh phúc trong cung lòng tổ phụ Abraham. Phú hộ chịu cực hình nài xin với Abraham “sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước nhỏ trên lưỡi con cho mát vì ở đây bị lửa thiêu đốt”. Khi chết, Ladarô đã tìm được những người bạn hữu : các thiên thần, Abraham tổ phụ những người có đức tin. Ngược lại, phú hộ chẳng có bạn bè, chẳng có trạng sư biện hộ cho hoàn cảnh của ông ta : hỏa ngục, chính là nỗi cô đơn. Nhất là ông vĩnh viễn xa lìa Thiên Chúa, vì đã sống xa cách anh em. Ðây là một cực hình khủng khiếp nhất. Những đau khổ thể xác không thấm thía gì. Ông đã phải học lấy bài học về cuộc đời bằng chính kinh nghiệm mình. Một giá quá mắc !
Không có bức tranh nào diễn tả và nói lên tất cả sự thật toàn vẹn về công lý như dụ ngôn về ông phú hộ và người nghèo Ladarô hôm nay. Nếu biết trước công lý có một chiều kích lớn lao như thế này, chắc chắn ông phú hộ đã có thái độ và lối sống khác. Ông đã quan tâm chú ý tới nhu cầu của tha nhân, chứ không quanh quẩn tìm cách thỏa mãn chính mình. Sự thật đơn giản này chỉ được ông nhận ra khi nằm dưới âm phủ. Khác với ngày còn trên trần gian, dù có muốn, Ladarô cũng không có phương tiện và cơ hội giúp ông ấy nữa. Khoảng cách ngày xưa ông đã không vượt nổi, mặc dù rất ngắn, làm sao bây giờ ông lại có thể đòi Ladarô vượt một khoảng cách dài vô tận ?! Không phải vì Ladarô muốn trả thù ông. Nhưng công lý cần phải được thi hành. (Lm Đỗ Văn Lực,O.P).
Trong khi Ladarô bơi lội trong đại dương tình yêu Thiên Chúa, thì người giàu thèm khát một giọt nước cũng không được thỏa mãn. Cảnh diễn lại y hệt ngày xưa Ladarô mơ ước có một mụn bánh từ bàn tiệc rớt xuống cũng không ai cho. Công lý đã sáng tỏ !
Ánh sáng công lý chiếu rọi vào cuộc đời. Công bình vượt qua cả việc thuần túy chia sẻ của cải vật chất. Dụ ngôn cho thấy điều đó. Nên nhớ, khi sống Ladarô phải ngồi ngoài cổng. Nhưng khi cả ông phú hộ và Ladarô đều chết, Thiên Chúa đã đem Ladarô vào bên trong.
Ladarô thời đại hôm nay là nạn nhân của những chế độ bất công. Chẳng lẽ phải đợi lên thiên đàng, người nghèo như Ladarô mới được đền bù ?
Thực ra, Chúa Giêsu muốn dùng dụ ngôn để tỏ bày thái độ cương quyết tuyên chiến với sự bất công. Lời Chúa đã làm cho con người bừng tỉnh trước chân lý cuộc đời. Ðức tin đã cho Kitô hữu thấy sự khôn ngoan đích thực không dựa trên của cải vật chất trần gian, nhưng cậy dựa vào Thiên Chúa. Lời Chúa cho thấy rõ ai dại ai khôn. Theo gương Ðức Kitô, Giáo Hội cương quyết tranh đấu cho người nghèo chịu bất công.
Những ngày qua, đọc “Tuyên bố của Linh mục đoàn giáo phận Vinh”, những bài viết và các bức thư hiệp thông của các Đức Giám Mục với Giáo phận Vinh, mọi người thấy rõ ánh sáng công lý đang đẩy lui bóng tối gian dối. Đức Cha Nguyễn Thái Hợp trả lời phỏng vấn của VietCatholic, trong đó có đoạn: “ Đã có một thời người ta tôn vinh gian dối và cho đó là một phương pháp tuyên truyền hữu hiệu nhất, vì đinh ninh rằng: Cứ nói dối, cứ nói dối… cuối cùng vẫn còn lại cái gì. Từ Phát-xít Đức cho tới Staline, Mao Trạch Đông, Pol Pot cho đến hiện nay … một số nhà cầm quyền đã sử dụng nó như lợi khí tuyên truyền để đánh lận con đen. Trong quá khứ, xem ra một số lần họ đã đánh lừa được dư luận hay ít nhất gây hoang mang, sợ hãi và bêu xấu đối phương.Toàn cầu hóa và cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật với những công nghệ hiện đại đã giúp nhân loại dễ dàng lột mặt nạ những gian dối và lừa lọc này. Hơn nữa, nhân loại ngày càng đề cao mô hình nhà nước dân chủ, pháp quyền, tôn trọng sự thật, nhân phẩm nhân quyền, sự minh bạch và yêu chuộng công lý – hòa bình. Bạo lực, gian dối, lừa lọc, cả vú lấp miệng em … đang bị đẩy dần vào bóng tối”. Đọc bài trả lời của Đức Cha Phaolô, ai cũng thấy công lý đã sáng tỏ. Truyền thông một chiều của phía chính quyền chỉ còn là bàn tay giơ lên che ánh sáng mặt trời, truyền thông giả trá bị vạch mặt. Sự giả dối đang ngày càng lan rộng, hiện diện ở tất cả mọi lĩnh vực và phổ biến đến nỗi đã trở quen thuộc, khiến cho người ta có thói quen nghi ngờ mọi giá trị. Điều này tác động đặc biệt tiêu cực đối với thế hệ trẻ. Đó thực sự là một hiểm họa!
Thời gian này, các Giáo phận, các cộng đồng người Công Giáo trong và ngoài nước đã gửi thư hiệp thông với Giáo phận Vinh. Giáo Hội Công Giáo là tiếng nói trung thực của công lý. Giáo Hội can đảm dấn thân bênh vực cho sự thật, cho sự sống, cho quyền con người.Thư hiệp thông của TGM Hà nội với Giám mục Vinh và Giáo phận Vinh;Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Đức Tổng giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt; Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của các Giám Mục giáo tỉnh Hà Nội; Tâm tình hiệp thông với giáo phận Vinh của Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Long;Giáo phận KonTum hiệp thông với Giáo phận Vinh và Giáo xứ Mỹ Yên;Thư hiệp thông của giáo phận Thanh Hóa với giáo phận Vinh; Thư hiệp thông và cầu nguyện cho Giáo phận Vinh của tỉnh dòng Đa Minh Việt Nam; Đức Cha Cosma Hoàng Văn Đạt, Giám mục Giáo phận Bắc Ninh, Tổng thư ký Hội đồng Giám mục Việt Nam, đã đến thăm Giáo phận Vinh vào chiều 22/9/2013; Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Liên đoàn Công Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ. Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Liên đoàn Cộng đồng Công Giáo Việt Nam Úc Châu…Tất cả đều hiệp thông với Giáo phận Vinh, đặc biệt với Giáo xứ Mỹ yên trong lời cầu nguyện và lời kinh Mân Côi hàng ngày. Đó chính là sức mạnh của công lý và sự thật.
Công đồng Vaticanô II khẳng định : “Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người ngày nay, nhất là của người nghèo và những ai đau khổ, cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của các môn đệ Chúa Kitô, và không có gì thực sự là của con người mà lại không gieo âm hưởng trong lòng họ” (GS, Số 1). Giáo Hội Công Giáo lắng nghe những đòi hỏi của con người, của dân tộc, của xã hội mà mình dấn thân phục vụ. Khi chọn lựa đứng về phía người nghèo khổ, đau khổ, bất hạnh thì mặc nhiên cũng cho họ được quyền đòi hỏi Giáo Hội và các môn đệ Đức Kitô phải bênh vực, phải lên tiếng và phải hướng dẫn họ theo ánh sáng Tin Mừng để đạt được công lý, bác ái và hoà bình ở hiện tại này. Giáo Hội có trách nhiệm phải lên tiếng thay cho họ.
Những người yêu chuộng công lý và hòa bình cũng đã cảm thông chia sẻ với những đau thương của Giáo phận Vinh bằng những bài viết thể hiện tình hiệp thông sâu sắc, thể hiện khát vọng đấu tranh cho sự thật được sáng tỏ để bình an sớm được lập lại trên giáo xứ Mỹ Yên, để nhà cầm quyền không lạm quyền trong cách hành xử với nhân dân nhưng phải biết tôn trọng nhân phẩm, nhân quyền và quyền tự do tôn giáo. Bởi cách quản trị chà đạp trên các quyền căn bản của con người là đầu mối gây ra những rạn nứt và đổ vỡ khối đại đoàn kết trong xã hội.
Hết thảy mọi người, không phân biệt lương dân hay giáo dân, đều mong muốn sống trong an bình, đoàn kết và hòa hợp. Một dân tộc bị xung đột và chia rẽ là một dân tộc đang lâm vào khủng hoảng và là mầm mống triệt tiêu sức mạnh. Trong trường kỳ lịch sử và trong hành trình văn hóa của dân tộc Việt đã chứng minh rõ điều đó.(GPVO). Lịch sử Giáo Hội Công Giáo đã ghi lại, nơi nào máu người công chính đổ ra để minh chứng cho công lý thì nơi ấy sẽ trổ sinh muôn vàn chồi công chính mới.
Hoà bình là kết quả của công lý, là tôn trọng phẩm giá con người. Hoà bình đích thực là kết quả của tình yêu. Bất cứ ai tha thiết với công lý, sự thật và tình thương đều có thể gặp được Thiên Chúa.
Tin Mừng Luca thường được gọi là “Tin Mừng cho Người Nghèo”. Nhưng trong đó, có nhiều giáo huấn về nguy cơ của sự giàu có, về lòng ham mê của cải, về những cạm bẫy người giàu phải trực diện khi đáp lại tin mừng, nên Tin Mừng Luca cũng được gọi là “Tin Buồn cho Người Giàu”.
Dụ ngôn người phú hộ và Ladarô mô tả một bức tranh tương phản giàu nghèo.
Sống ở đời này, phú hộ dư ăn dư mặc, Ladarô nghèo nàn đói lả. Người phú hộ mặc toàn lụa là gấm vóc, Ladarô rách nát tả tơi. Phú hộ nhà cao cửa rộng, Ladarô lê lết bên cổng ăn xin. Phú hộ ngày ngày yến tiệc linh đình, Ladarô không có một chút bánh để ăn. Người sống chốn thiên đàng dương thế, kẻ chịu cảnh hoả ngục trần gian.
Cái chết đến và tất cả đều đảo ngược. Đời sau, Ladarô được đưa lên mây trời, phú hộ bị đày xuống vực thẳm. Ladarô được hưởng phúc thiên đàng, phú hộ phải trầm luân hoả ngục. Có một khoảng cách nghìn trùng giữa hai người mà bên này muốn qua bên kia không được và bên kia muốn qua bên này cũng không thể. Ladarô hạnh phúc trong cung lòng tổ phụ Abraham. Phú hộ chịu cực hình nài xin với Abraham “sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước nhỏ trên lưỡi con cho mát vì ở đây bị lửa thiêu đốt”. Khi chết, Ladarô đã tìm được những người bạn hữu : các thiên thần, Abraham tổ phụ những người có đức tin. Ngược lại, phú hộ chẳng có bạn bè, chẳng có trạng sư biện hộ cho hoàn cảnh của ông ta : hỏa ngục, chính là nỗi cô đơn. Nhất là ông vĩnh viễn xa lìa Thiên Chúa, vì đã sống xa cách anh em. Ðây là một cực hình khủng khiếp nhất. Những đau khổ thể xác không thấm thía gì. Ông đã phải học lấy bài học về cuộc đời bằng chính kinh nghiệm mình. Một giá quá mắc !
Không có bức tranh nào diễn tả và nói lên tất cả sự thật toàn vẹn về công lý như dụ ngôn về ông phú hộ và người nghèo Ladarô hôm nay. Nếu biết trước công lý có một chiều kích lớn lao như thế này, chắc chắn ông phú hộ đã có thái độ và lối sống khác. Ông đã quan tâm chú ý tới nhu cầu của tha nhân, chứ không quanh quẩn tìm cách thỏa mãn chính mình. Sự thật đơn giản này chỉ được ông nhận ra khi nằm dưới âm phủ. Khác với ngày còn trên trần gian, dù có muốn, Ladarô cũng không có phương tiện và cơ hội giúp ông ấy nữa. Khoảng cách ngày xưa ông đã không vượt nổi, mặc dù rất ngắn, làm sao bây giờ ông lại có thể đòi Ladarô vượt một khoảng cách dài vô tận ?! Không phải vì Ladarô muốn trả thù ông. Nhưng công lý cần phải được thi hành. (Lm Đỗ Văn Lực,O.P).
Trong khi Ladarô bơi lội trong đại dương tình yêu Thiên Chúa, thì người giàu thèm khát một giọt nước cũng không được thỏa mãn. Cảnh diễn lại y hệt ngày xưa Ladarô mơ ước có một mụn bánh từ bàn tiệc rớt xuống cũng không ai cho. Công lý đã sáng tỏ !
Ánh sáng công lý chiếu rọi vào cuộc đời. Công bình vượt qua cả việc thuần túy chia sẻ của cải vật chất. Dụ ngôn cho thấy điều đó. Nên nhớ, khi sống Ladarô phải ngồi ngoài cổng. Nhưng khi cả ông phú hộ và Ladarô đều chết, Thiên Chúa đã đem Ladarô vào bên trong.
Ladarô thời đại hôm nay là nạn nhân của những chế độ bất công. Chẳng lẽ phải đợi lên thiên đàng, người nghèo như Ladarô mới được đền bù ?
Thực ra, Chúa Giêsu muốn dùng dụ ngôn để tỏ bày thái độ cương quyết tuyên chiến với sự bất công. Lời Chúa đã làm cho con người bừng tỉnh trước chân lý cuộc đời. Ðức tin đã cho Kitô hữu thấy sự khôn ngoan đích thực không dựa trên của cải vật chất trần gian, nhưng cậy dựa vào Thiên Chúa. Lời Chúa cho thấy rõ ai dại ai khôn. Theo gương Ðức Kitô, Giáo Hội cương quyết tranh đấu cho người nghèo chịu bất công.
Những ngày qua, đọc “Tuyên bố của Linh mục đoàn giáo phận Vinh”, những bài viết và các bức thư hiệp thông của các Đức Giám Mục với Giáo phận Vinh, mọi người thấy rõ ánh sáng công lý đang đẩy lui bóng tối gian dối. Đức Cha Nguyễn Thái Hợp trả lời phỏng vấn của VietCatholic, trong đó có đoạn: “ Đã có một thời người ta tôn vinh gian dối và cho đó là một phương pháp tuyên truyền hữu hiệu nhất, vì đinh ninh rằng: Cứ nói dối, cứ nói dối… cuối cùng vẫn còn lại cái gì. Từ Phát-xít Đức cho tới Staline, Mao Trạch Đông, Pol Pot cho đến hiện nay … một số nhà cầm quyền đã sử dụng nó như lợi khí tuyên truyền để đánh lận con đen. Trong quá khứ, xem ra một số lần họ đã đánh lừa được dư luận hay ít nhất gây hoang mang, sợ hãi và bêu xấu đối phương.Toàn cầu hóa và cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật với những công nghệ hiện đại đã giúp nhân loại dễ dàng lột mặt nạ những gian dối và lừa lọc này. Hơn nữa, nhân loại ngày càng đề cao mô hình nhà nước dân chủ, pháp quyền, tôn trọng sự thật, nhân phẩm nhân quyền, sự minh bạch và yêu chuộng công lý – hòa bình. Bạo lực, gian dối, lừa lọc, cả vú lấp miệng em … đang bị đẩy dần vào bóng tối”. Đọc bài trả lời của Đức Cha Phaolô, ai cũng thấy công lý đã sáng tỏ. Truyền thông một chiều của phía chính quyền chỉ còn là bàn tay giơ lên che ánh sáng mặt trời, truyền thông giả trá bị vạch mặt. Sự giả dối đang ngày càng lan rộng, hiện diện ở tất cả mọi lĩnh vực và phổ biến đến nỗi đã trở quen thuộc, khiến cho người ta có thói quen nghi ngờ mọi giá trị. Điều này tác động đặc biệt tiêu cực đối với thế hệ trẻ. Đó thực sự là một hiểm họa!
Thời gian này, các Giáo phận, các cộng đồng người Công Giáo trong và ngoài nước đã gửi thư hiệp thông với Giáo phận Vinh. Giáo Hội Công Giáo là tiếng nói trung thực của công lý. Giáo Hội can đảm dấn thân bênh vực cho sự thật, cho sự sống, cho quyền con người.Thư hiệp thông của TGM Hà nội với Giám mục Vinh và Giáo phận Vinh;Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Đức Tổng giám mục Giuse Ngô Quang Kiệt; Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của các Giám Mục giáo tỉnh Hà Nội; Tâm tình hiệp thông với giáo phận Vinh của Đức Cha Vinh Sơn Nguyễn Văn Long;Giáo phận KonTum hiệp thông với Giáo phận Vinh và Giáo xứ Mỹ Yên;Thư hiệp thông của giáo phận Thanh Hóa với giáo phận Vinh; Thư hiệp thông và cầu nguyện cho Giáo phận Vinh của tỉnh dòng Đa Minh Việt Nam; Đức Cha Cosma Hoàng Văn Đạt, Giám mục Giáo phận Bắc Ninh, Tổng thư ký Hội đồng Giám mục Việt Nam, đã đến thăm Giáo phận Vinh vào chiều 22/9/2013; Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Liên đoàn Công Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ. Thư hiệp thông với giáo phận Vinh của Liên đoàn Cộng đồng Công Giáo Việt Nam Úc Châu…Tất cả đều hiệp thông với Giáo phận Vinh, đặc biệt với Giáo xứ Mỹ yên trong lời cầu nguyện và lời kinh Mân Côi hàng ngày. Đó chính là sức mạnh của công lý và sự thật.
Công đồng Vaticanô II khẳng định : “Vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người ngày nay, nhất là của người nghèo và những ai đau khổ, cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của các môn đệ Chúa Kitô, và không có gì thực sự là của con người mà lại không gieo âm hưởng trong lòng họ” (GS, Số 1). Giáo Hội Công Giáo lắng nghe những đòi hỏi của con người, của dân tộc, của xã hội mà mình dấn thân phục vụ. Khi chọn lựa đứng về phía người nghèo khổ, đau khổ, bất hạnh thì mặc nhiên cũng cho họ được quyền đòi hỏi Giáo Hội và các môn đệ Đức Kitô phải bênh vực, phải lên tiếng và phải hướng dẫn họ theo ánh sáng Tin Mừng để đạt được công lý, bác ái và hoà bình ở hiện tại này. Giáo Hội có trách nhiệm phải lên tiếng thay cho họ.
Những người yêu chuộng công lý và hòa bình cũng đã cảm thông chia sẻ với những đau thương của Giáo phận Vinh bằng những bài viết thể hiện tình hiệp thông sâu sắc, thể hiện khát vọng đấu tranh cho sự thật được sáng tỏ để bình an sớm được lập lại trên giáo xứ Mỹ Yên, để nhà cầm quyền không lạm quyền trong cách hành xử với nhân dân nhưng phải biết tôn trọng nhân phẩm, nhân quyền và quyền tự do tôn giáo. Bởi cách quản trị chà đạp trên các quyền căn bản của con người là đầu mối gây ra những rạn nứt và đổ vỡ khối đại đoàn kết trong xã hội.
Hết thảy mọi người, không phân biệt lương dân hay giáo dân, đều mong muốn sống trong an bình, đoàn kết và hòa hợp. Một dân tộc bị xung đột và chia rẽ là một dân tộc đang lâm vào khủng hoảng và là mầm mống triệt tiêu sức mạnh. Trong trường kỳ lịch sử và trong hành trình văn hóa của dân tộc Việt đã chứng minh rõ điều đó.(GPVO). Lịch sử Giáo Hội Công Giáo đã ghi lại, nơi nào máu người công chính đổ ra để minh chứng cho công lý thì nơi ấy sẽ trổ sinh muôn vàn chồi công chính mới.
Hoà bình là kết quả của công lý, là tôn trọng phẩm giá con người. Hoà bình đích thực là kết quả của tình yêu. Bất cứ ai tha thiết với công lý, sự thật và tình thương đều có thể gặp được Thiên Chúa.
Mỗi ngày một câu chuyện
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
18:53 23/09/2013
CÁC CON TRAI CỦA PHẠN THIÊN
Vũ trụ đã được vận hành theo quy luật rồi !
Nhưng vua vũ trụ Phạn Thiên lại cảm thấy rất là cô độc hiu quạnh, thế là ông ta sinh trước sáu đứa con trai. Sáu đứa con này đều là vĩ đại của đấng tạo vật là do các bộ phận không giống nhau trên cơ thể của Phạn Thiên mà sinh ra: đứa lớn nhất Ma Lý Trực là do quả tim sinh ra; đứa thứ hai A Để Lập là từ con mắt mà sinh ra -thần chính nghĩa Đạt Ma Tắc là con trai của A Đế Lập- đứa thứ ba là từ miệng mà sinh ra tên là An Kiết La; đứa thứ tư Bố La Tư Đế Gia và đứa thứ năm Bố La Kha thì từ tai trái và tai phải mà sinh ra; đứa thứ sáu Khắc La Đồ thì do lỗ mũi sinh ra.
Cuối cùng ông ta sinh ra thêm hai đứa con nữa, mỗi đứa đều do ngón chân cái bên phải và bên trái của Phạn Thiên sinh ra.
Những đứa con này vì Phạn Thiên mà mà sinh ra con cháu đông đúc đầy đàn…
(Truyện thần thoại Ấn Độ)
Suy tư:
Theo truyền thuyết của Ấn Độ thì vua vũ trụ Phạn Thiên cảm thấy rất cô đơn, nên (từ các bộ phận trên thân thể của mình) sinh ra tổng cộng là tám đứa con trai, và những đứa con này sinh sôi nảy nở đông đúc trên mặt đất…
Thiên Chúa qua Kinh Thánh đã mặc khải cho loài người biết rằng: Thiên Chúa không cô độc, bởi vì có Ba Ngôi trong một Thiên Chúa duy nhất; Ngài tạo dựng loài người không phải vì cô đơn hiu quạnh, nhưng là vì muốn bày tỏ tình yêu của Ngài cho muôn vật, và muốn con người được tham dự vào sự sống thần linh của Thiên Chúa; Ngài dựng nên con người từ bụi đất và truyền cho con người sinh sôi nhiều trên mặt đất và làm chủ trái đất này.
Nhân loại ngày càng khám phá những điều kỳ diệu từ trong vũ trụ thiên nhiên, càng phám phá càng cảm nghiệm được Đấng tạo hóa thật là kỳ diệu và quyền năng lại rất yêu thương con người, đã chuẩn bị rất đầy đủ cho con người sinh sống.
Người Ki-tô hữu có sứ mệnh làm cho mọi người nhận biết Thiên Chúa là Đấng tạo dựng nên vũ trụ; nhận biết Đức Chúa Giê-su là Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người, chịu đau khổ, chịu chết trên thập giá và đã sống lại để giải thoát con người khỏi những đau khổ do tội lỗi mang đến.
Kinh Thánh là quyển sách chứa đựng Lời mặc khải của Thiên Chúa cho con người, đó là nguồn và là kho tàng mặc khải vô tận của Thiên Chúa dành cho con người.
-----------
http://nhantai.info
http://www.vietcatholic.net/nhantai
jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com
N2T |
Vũ trụ đã được vận hành theo quy luật rồi !
Nhưng vua vũ trụ Phạn Thiên lại cảm thấy rất là cô độc hiu quạnh, thế là ông ta sinh trước sáu đứa con trai. Sáu đứa con này đều là vĩ đại của đấng tạo vật là do các bộ phận không giống nhau trên cơ thể của Phạn Thiên mà sinh ra: đứa lớn nhất Ma Lý Trực là do quả tim sinh ra; đứa thứ hai A Để Lập là từ con mắt mà sinh ra -thần chính nghĩa Đạt Ma Tắc là con trai của A Đế Lập- đứa thứ ba là từ miệng mà sinh ra tên là An Kiết La; đứa thứ tư Bố La Tư Đế Gia và đứa thứ năm Bố La Kha thì từ tai trái và tai phải mà sinh ra; đứa thứ sáu Khắc La Đồ thì do lỗ mũi sinh ra.
Cuối cùng ông ta sinh ra thêm hai đứa con nữa, mỗi đứa đều do ngón chân cái bên phải và bên trái của Phạn Thiên sinh ra.
Những đứa con này vì Phạn Thiên mà mà sinh ra con cháu đông đúc đầy đàn…
(Truyện thần thoại Ấn Độ)
Suy tư:
Theo truyền thuyết của Ấn Độ thì vua vũ trụ Phạn Thiên cảm thấy rất cô đơn, nên (từ các bộ phận trên thân thể của mình) sinh ra tổng cộng là tám đứa con trai, và những đứa con này sinh sôi nảy nở đông đúc trên mặt đất…
Thiên Chúa qua Kinh Thánh đã mặc khải cho loài người biết rằng: Thiên Chúa không cô độc, bởi vì có Ba Ngôi trong một Thiên Chúa duy nhất; Ngài tạo dựng loài người không phải vì cô đơn hiu quạnh, nhưng là vì muốn bày tỏ tình yêu của Ngài cho muôn vật, và muốn con người được tham dự vào sự sống thần linh của Thiên Chúa; Ngài dựng nên con người từ bụi đất và truyền cho con người sinh sôi nhiều trên mặt đất và làm chủ trái đất này.
Nhân loại ngày càng khám phá những điều kỳ diệu từ trong vũ trụ thiên nhiên, càng phám phá càng cảm nghiệm được Đấng tạo hóa thật là kỳ diệu và quyền năng lại rất yêu thương con người, đã chuẩn bị rất đầy đủ cho con người sinh sống.
Người Ki-tô hữu có sứ mệnh làm cho mọi người nhận biết Thiên Chúa là Đấng tạo dựng nên vũ trụ; nhận biết Đức Chúa Giê-su là Ngôi Hai Thiên Chúa đã xuống thế làm người, chịu đau khổ, chịu chết trên thập giá và đã sống lại để giải thoát con người khỏi những đau khổ do tội lỗi mang đến.
Kinh Thánh là quyển sách chứa đựng Lời mặc khải của Thiên Chúa cho con người, đó là nguồn và là kho tàng mặc khải vô tận của Thiên Chúa dành cho con người.
-----------
http://nhantai.info
http://www.vietcatholic.net/nhantai
jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com
Mỗi ngày một câu danh ngôn của các thánh
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
18:56 23/09/2013
N2T |
2. Ma quỷ dùng công kích thì không thể đánh bại con người, nên nó dùng sự ăn không ngồi rổi để hãm hại họ.
(Thánh Ambrosius)----------
http://nhantai.info
http://www.vietcatholic.net/nhantai
jmtaiby@yahoo.com taibytw@hotmail.com
Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
ĐTC nói với Giới Trẻ: Làm ơn đừng bán tuổi trẻ của các con cho những kẻ buôn bán sự chết!
Phaolô Phạm Xuân Khôi
08:55 23/09/2013
* * *
Các người trẻ Sardinia thân mến!
Hình như có một ít người trẻ, phải không? Một ít! Một ít hay đông? À, Có rất đông!
Cảm ơn rất đông các con đã đến cuộc gặp gỡ này! Và cám ơn “phát ngôn viên” của các con. Nhìn thấy các con làm cho cha nghĩ về Ngày Giới Trẻ Thế giới ở Rio de Janeiro: Một số trong các con đã có mặt ở đó, nhưng nhiều người chắc chắn đã theo dõi trên truyền hình và mạng Internet. Đó là một kinh nghiệm rất tốt đẹp, một cuộc cử hành đức tin và tình huynh đệ chứa đầy niềm vui. Cùng một niềm vui mà chúng ta cảm thấy hôm nay. Chúng ta cảm ơn Chúa và Đức Trinh Nữ Maria, Đức Mẹ Bonaria: chính Mẹ đã đưa chúng ta đến đây với nhau. Hãy cầu nguyện thường xuyên, Mẹ là một người Mẹ hiền, cha đoan chắc cùng các con! Một số câu hỏi “preguntas” [“preguntas” có nghĩa là “những câu hỏi” trong tiếng tây Ban Nha] của của các con... nhưng, cha cũng nói một thổ âm, ở đây! Một số câu hỏi của các con có cùng một chiều hướng. Cha nghĩ về [câu chuyện trong] Tin Mừng xảy ra trên bờ hồ Galilêa, nơi ông Simon, mà sau đó Chúa Giêsu gọi là Phêrô, sinh sống và làm việc với anh ông là Andrê, cùng với các ông Giacôbê và Gioan, tất cả đều là anh em, tất cả đều là ngư phủ. Chúa Giêsu bị đám đông muốn nghe lời của Người bao quanh; Người thấy những ngư dân này đang giặt lưới bên cạnh những chiếc thuyền của họ. Người lên thuyền của ông Simon và yêu cầu ông rời xa bờ một chút, và như thế Người ngồi trên thuyền và nói với mọi người. Trên thuyền Chúa Giêsu nói với mọi người. Khi nói xong, Người bảo ông Simon chèo ra chỗ sâu và thả lưới. Lời yêu cầu này là một thử thách cho ông Simon – hay đúng hơn là một “bằng chứng” - bởi vì ông và những người khác vừa trở về sau một đêm đánh cá thất bại. Ông Simon là một người thực tế và chân thật, nên ông lập tức thưa Chúa Giêsu: “Thưa Thầy, chúng con đã vất vả làm việc thâu đêm mà chẳng bắt được con cá nào.”
Đây là điểm thứ nhất: kinh nghiệm về thất bại. Trong các câu hỏi của các con đã có kinh nghiệm này: Bí Tích Thêm Sức – như người ta gọi bí tích này phải không? Thêm Sức... không! Phải đổi tên nó là “Bí Tích chia tay” mới đúng! Người ta lãnh bí tích này rồi bỏ Hội Thánh, có đúng thế không? Đây là một kinh nghiệm về thất bại. Một kinh nghiệm thất bại khác: những người trẻ không còn trong giáo xứ nữa: các con đã nói về điều này, chính các con. Kinh nghiệm thất bại này, có điều gì sai, một thất vọng.
Khi còn trẻ người ta được đẩy về phía trước, nhưng đôi khi thất bại và thất vọng xảy ra trong cuộc sống: đó là một thử thách, và điều đó quan trọng! Bây giờ cha muốn hỏi các con một câu, nhưng các con không được trả lời ra tiếng, mà trong thinh lặng. Tất cả mọi người hãy nghĩ trong lòng, suy nghĩ về những kinh nghiệm về những thất bại mà các con đã trải qua, hãy nghĩ. Chắc chắn là tất cả chúng ta đều có, tất cả chúng ta đều có.
Trong Hội Thánh chúng ta nhiều lần có kinh nghiệm này: các linh mục, các giáo lý viên, những người tổ chức cảm thấy mệt mỏi rất nhiều, bỏ nhiều công sức, làm tất cả những gì có thể, và cuối cùng họ luôn luôn không thấy kết quả tương xứng với những cố gắng của họ. “Phát ngôn viên” của các con trong hai câu hỏi đầu cũng nói như thế. Những câu hỏi này liên quan đến những cộng đồng mà ở đó đức tin có vẻ như “đã bị phai mờ” một chút, không còn nhiều tín hữu tham gia tích cực vào đời sống Hội Thánh, nơi mà người ta thấy các Kitô hữu đôi khi mệt mỏi và buồn rấu, và rất nhiều người trẻ, sau khi lãnh nhận được Bí Tích Thêm Sức, đã bỏ đi. Bí Tích của sự ra đi, của chia tay, như cha đã nói. Đó là một kinh nghiệm về thất bại, một kinh nghiệm để lại cho chúng ta sự trống rỗng, làm cho chúng ta chán nản. Có đúng như thế không ? [Có, cha gặp những người trẻ]. Có đúng như thế không? [Có, cha vẫn trả lời có].
2. Đối diện với thực tại này, các con tự hỏi rất đúng: chúng ta có thể làm được gì? Chắc chắn một điều chúng ta sẽ không làm là để cho mình bị khắc phục bởi bi quan và nghi ngờ. Các Kitô hữu bi quan: thật là xấu! Các con, những người trẻ không thể như thế và không thể không có hy vọng, hy vọng là một phần của con người các con. Một người trẻ không có hy vọng thì không còn trẻ nữa, mà đã già quá sớm! Hy vọng là một phần của tuổi trẻ của các con! Nếu các con không có hy vọng, hãy suy nghĩ nghiêm túc về điều ấy, hãy nghiêm túc suy nghĩ! Một người trẻ không có niềm vui và hy vọng là điều đáng lo ngại: Người ấy không còn là một người trẻ. Và khi một người trẻ không có niềm vui, khi một người trẻ cảm thấy mất niềm tin ở cuộc sống, khi một người trẻ mất hy vọng, thì người ấy đi đâu để tìm một chút thanh thản, một chút an bình? Không có niềm tin, không có hy vọng, không có niềm vui? Các con biết, những điều ấy là những lái buôn của thần chết, những người bán cái chết sẽ cung cấp cho các con một cách thế khi các con buồn, tuyệt vọng, không còn niềm tin và không còn can đảm! Làm ơn đừng bán tuổi trẻ của các con cho những kẻ buôn bán sự chết! Các con hiểu cha đang nói về những gì! Tất cả các con hiểu: đừng bán!
Chúng ta trở lại cảnh trong Tin Mừng: ông Phêrô, vào giây phút quan trọng ấy, đóng vai trò của mình. Ông có thể làm gì? Ông có thể chịu thua sự mệt mỏi và thiếu tin tưởng, nghĩ rằng điều ấy không cần và tốt hơn là rút lui về nhà. Thay vào đó, ông làm gì? Với lòng can đảm, ông ra khỏi chính mình và chọn tin tưởng Chúa Giêsu. Ông thưa: “Vâng, nghe lời Thầy, con sẽ thả lưới.” Các con hãy chú ý! Ông không nói rằng: “dựa vào sức riêng của con, dựa vào tính toán của con, vào kinh nghiệm của con là một chuyên gia chài lưới”, nhưng “Nghe lời Thầy,” Lời của Chúa Giêsu! Và kết quả là một mẻ cá không thể tin nổi, lưới đầy, đến nỗi gần rách.
Đây là điểm thứ hai: Hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu, hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu. Và khi cha nói điều này, cha muốn chân thành và nói với các con: Cha không đến đây để bán cho các con một ảo tưởng. Cha đến đây để nói rằng có một Đấng có thể đưa các con đi xa hơn: hãy tin tưởng vào Người! Vào Chúa Giêsu! Hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu! Và Chúa Giêsu không phải là một ảo tưởng! Hãy tin tưởng vào Chúa Giêsu. Chúa luôn luôn ở với chúng ta. Người ở bên bờ của cuộc đởi, Người đến gần những thất bại của chúng ta, những yếu đuối của chúng ta, những tội lỗi của chúng ta, để biến đổi chúng. Đừng bao giờ ngừng quay trở lại với cuộc chơi, như những thể thao tốt - một số trong các con cũng biết từ kinh nghiệm - người ta có thể chịu đựng vất khi đào luyện để đạt được kết quả! Những khó khăn không thể làm cho các con sợ hãi, nhưng làm cho các con hứng thú để đi xa hơn. Hãy lắng nghe những lời của Chúa Giêsu nói với các con là hãy ra chỗ sâu thả lưới, hỡi những người trẻ của Sardinia! Hãy ra chỗ sâu! Hãy chú ý ngoan ngoãn nghe Lời Chúa: Đó chính là Người, là Lời của Người, và theo Người là Đấng làm cho quyết tâm làm chứng nhân của các con được kết quả. Khi những nỗ lực để khơi dậy niềm tin giữa những người bạn của các con có vẻ vô ích, giống như nỗ lực mệt mỏi ban đêm của các ngư phủ, hãy nhớ rằng với Chúa Giêsu tất cả mọi sự thay đổi. Lời Chúa làm cho lưới đầy, và Lời Chúa làm cho công việc truyền giáo của các môn đệ có hiệu quả. Theo Chúa Giêsu là một thử thách, có nghĩa là không hài lòng với những mục tiêu nho nhỏ, buôn bán ven biển, nhưng những mục tiêu cao hơn với lòng can đảm!
Ngừng lại ở “chúng con đã không bắt được con cá nào” là điều không tốt - không tốt, nhưng hãy đi xa hơn nữa, “hãy đi ra và thả lưới “ một lần nữa, mà không biết mệt! Chúa Giêsu nói với mỗi người trong các con. Và chính Người ban cho các con sức mạnh! Có nguy cơ than thở, buông xuôi. Những chúng ta hãy để điều ấy lại cho những người theo “nữ thần than van”! Còn các con, các con có theo “nữ thần than van” không? Các con có luôn luôn than khóc như trong một đám tang không? Không, những người trẻ không thể làm điều ấy! “Nữ thần than van” là một sự lừa dối: nó làm cho các con đi theo con đường sai lầm. Khi tất cả mọi sự dường như bất động và ứ đọng, khi những vấn đề cá nhân làm cho chúng ta lo lắng, những vấn đề xã hội không tìm thấy câu trả lời thích hợp, thì chúng ta không nên buông xuôi. Con đường là Chúa Giêsu: hãy đưa chúng lên “thuyền” của chúng ta và ra khơi với Người! Người là Chúa! Người thay đổi quan điểm sống. Đức tin vào Chúa Giêsu dẫn đến một niềm hy vọng, là hy vọng đi xa hơn, đến một điều chắc chắn không chỉ dựa trên phẩm chất và khả năng của chúng ta, nhưng trên Lời Chúa, theo lời mời đến từ Người. Đừng tính toán quá nhiều theo con người, cũng đừng quá bận tâm kiểm tra xem thực tại vây quanh các con có hợp với sự an toàn của các con không. Hãy ra khơi, ra khỏi chính mình, ra khỏi thế giới nhỏ bé của chúng ta và mở lòng ra với Thiên Chúa, để càng ngày càng mở ra nhiều hơn cho anh em. Mở lòng ra với Thiên Chúa cũng mở lòng chúng ta ra cho những người khác! Chúng ta mở lòng ra với Thiên Chúa và mở lòng ra cho những người khác. Hãy bước một vài bước vượt qua chính mình, những bước nhỏ, nhưng hãy bước, những bước nhỏ, bằng cách đi ra khỏi chính mình hướng về Thiên Chúa và người khác, mở cửa trái tim cho sự hiệp thông, tình bằng hữu và đoàn kết.
3. Điểm thứ ba - và cha kết thúc: điều này hơi dài một chút! - “Hãy thả lưới bắt cá” (câu 4). Giới trẻ Sardinia thân yêu, điều thứ ba cha muốn nói với các con, và như thế cha trả lời hai câu hỏi khác, là các con cũng được mời gọi để “đánh cá người.” Đừng do dự hiến cuộc đời của các con cho niềm vui làm chứng cho Tin Mừng, đặc biệt là với giới trẻ. Cha muốn nói với các con một kinh nghiệm cá nhân. Hôm qua cha kỷ niệm 60 năm ngày cha nghe tiếng Chúa Giêsu nói trong trái tim cha. Nhưng cha không nói điều này để các con làm cho cha một chiếc bánh, ở đây, không, cha không nói về điều đó. Mà đó là một lời nhắc nhở: 60 năm kể từ ngày hôm đó. Cha không bao giờ quên ngày ấy. Chúa đã làm cho cha cảm thấy một cách mạnh mẽ rằng cha nên đi theo con đường này. Khi ấy cha 17 tuổi. Vài năm trước quyết định ấy, lời mời gọi này cũng rất cụ thể và rõ ràng. Sau nhiều năm trôi qua với một số thành công, niềm vui, nhưng nhiều năm thất bại, yếu đuối, tội lỗi... 60 năm trên con đường của Chúa, đi sau Người, đi cạnh Người, đi với Người mãi mãi. Cha chỉ nói với các con điều này: Cha không bao giờ hối tiếc! Cha không bao giờ hối tiếc! Nhưng tại sao? Tại sao cha cảm thấy mình như Tarzan và mạnh mẽ để tiến bước? Không, cha đã không hối tiếc, bởi vì, ngay cả trong những lúc đen tối nhất, trong những lúc tội lỗi, trong những lúc yếu đuối, trong những lúc thất bại, cha luôn luôn nhìn vào Chúa Giêsu và cha tín thác vào Người, và Người đã không bỏ cha một mình. Hãy tín thác vào Chúa Giêsu! Người luôn luôn tiến bước, Người đồng hành với chúng ta! Nhưng, kìa, Người không bao giờ thất vọng. Người thành tín, Người là người bạn đồng hành trung thành. Chỉ cần nghĩ rằng, đây là lời chứng của cha: Cha hạnh phúc suốt 60 năm qua với Chúa. Nhưng một điều nữa: Hãy tiến bước! Cha đã nói quá lâu phải không? (“Thưa không,” những người trẻ phản đối và ĐTC cười) Tiếp tục hiệp nhất trong cầu nguyện. Và tiến vào cuộc sống với Chúa Giêsu, các thánh cũng đã làm thế.
Các Thánh là như thế này, các ngài đã không đạt đến hoàn hảo, đã là thánh! Các ngài trở nên thánh bởi vì, như ông Simon Phêrô, các ngài tin tưởng vào Lời Chúa và “ra khơi”. Vùng đất của các con đã cung cấp rất nhiều nhân chứng, gồm cả những vị gần đây: Các Chân Phước Antonia Mesina, Gabriella Sagheddu, Giuseppina Nicoli, các Tôi Tớ Thiên Chúa Edvige Carboni, Simonetta Tronci và Don Antonio Loi. Các ngài là những người bình thường, thay vì phàn nàn, các ngài “đã thả lưới bắt cá.” Các con hãy noi gương các ngài, hãy tin tưởng vào lời cầu bầu của các ngài, và hãy luôn luôn là những người nam nữ của hy vọng! Đừng phàn nàn! Đừng nản lòng! Đừng nhảy ra khỏi thuyền, đừng đi mua bất cứ sự an ủi nào của thần chết: không một an ủi nào! Hãy tiến lên với Chúa Giêsu! Người không bao giờ thất bại, Người không lừa dối, Người luôn trung thành!
Hãy cầu nguyện cho Cha! Và nguyện xin Đức Mẹ đồng hành với các con.
Trước khi ban Phép Lành ĐTC Phanxicô nói thêm:
Các người trẻ thân mến,
Trước khi ban Phép Lành cha muốn nói với các con một điều khác. Khi cha nói tiến lên với Chúa Giêsu, nghĩa là để xây dựng, để làm những điều tốt đẹp, thăng tiến sự sống, giúp đỡ người khác, xây dựng một thế giới tốt đẹp và hòa bình hơn. Nhưng có những lựa chọn sai lầm, những lựa chọn sai lầm, bởi vì đó là những lựa chọn tàn phá. Hôm nay, ở Pakistan, vì một lựa chọn sai lầm, hận thù, chiến tranh, một cuộc tấn công đã xảy ra và 70 người đã chết. Đừng đi con đường này, các con không cần nó. Chỉ có con đường hòa bình mới có thể xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn mà thôi! Nhưng nếu các con không làm điều ấy, nếu các con không làm, không một ai khác sẽ làm! Đây là vấn đề, và đây là câu hỏi mà cha để lại cho các con: “Tôi có sẵn sàng, tôi có sẵn sàng đi một con đường để xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn không?” Chỉ con đường này. Và chúng ta hãy cầu nguyện cho tất cả những người đã chết trong cuộc tấn công ở Pakistan bằng một Kinh Lạy Cha.
Lạy Cha chúng con...
Nguyện xin Đức Mẹ giúp chúng ta luôn luôn làm việc cho một thế giới tốt đẹp hơn, đi theo con đường xây dựng, con đường hòa bình, và không bao giờ đi theo con đường tàn phá và con đường dẫn đến chiến tranh.
Xin Thiên Chúa toàn năng, là Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần ban phúc lành cho các con.
Làm ơn cầu nguyện cho cha. Và tạm biệt!
http://giaoly.org/vn/
Xem video hàng ngàn người thất nghiệp cùng rơi lệ với Đức Thánh Cha trong cuộc hành hương ở Sardinia.
Trần Mạnh Trác
10:59 23/09/2013
Video Đức Thánh Cha tiếp kiến những người thất nghiệp ở đảo Sardinia
23 tháng 9 năm 2013 (Romereports.com) Nạn thất nghiệp tạo ra đau khổ. Là lời cuả Đức Thánh Cha trong lời phát biểu thẳng thừng với giới lao động tại đảo Sardinia của Ý.
"Xin tha thứ cho những lời lẽ nhằm gây ấn tượng cuà tôi, nhưng đó là sự thật" Ngài nói, "Sự đau khổ, (tức là ) thiếu việc làm, làm cho con người cảm thấy mất nhân phẩm! Khi không có công việc, thì không có nhân phẩm! (Dân chúng vừa vỗ tay vừa khóc) Và điều này không chỉ là một vấn đề cuả đảo Sardiania, nhưng điều này thực sự đang tàn phá ở nơi đây! Cũng không chỉ là một vấn đề của nước Ý, hay cuả một số nước châu Âu, mà là hậu quả của một thế giới, một hệ thống kinh tế lấy trung tâm của nó là một thần tượng được gọi là tiền. "
Trong buổi hội họp Đức Giáo Hoàng đã chú ý đến các trường hợp của ba nạn nhân của cuộc khủng hoảng kinh tế: một công nhân thất nghiệp, một mục tử và một nữ doanh nhân. Người đầu tiên, một công nhân, đã kể lại những bi thảm gây ra bởi nạn thất nghiệp:
"Thưa Đức Thánh Cha, tên của tôi là Franceso. Tôi là một thợ máy của hãng Sardinia Green Island và kể từ ngày 02 tháng 2 năm 2009, hơn bốn năm rồi, tôi đã không có việc. Xin vui lòng, hãy để tôi đọc tên cuả hai người bạn đồng nghiệp đã thiệt mạng vì thảm cảnh này. Marcelo và Mauricio " Đức Thánh Cha đã tỏ ra xúc động mạnh, đám đông cũng thổn thức và vỗ nhịp tay
Đức Thánh Cha kêu gọi chấm dứt nền văn hóa 'vất bỏ' đang xô đẩy những thanh thiếu niên và người già qua một bên.
"Chúng ta phải nói 'Không' với nền 'văn hóa vất bỏ này'. Chúng ta phải kêu lên : "Chúng tôi muốn một hệ thống công bằng!" Một hệ thống mà trong đó tất cả chúng ta có thể gánh vác được. Chúng ta phải nói: 'Chúng tôi không muốn một hệ thống kinh tế toàn cầu hóa đang gây nguy hại này! Con Người, Nam cũng như Nữ, phải được đặt làm trung tâm, giống như điều Chúa muốn, chứ không phải là tiền! "
Xúc động sâu sắc khi nghe những nhân chứng kể về hoàn cảnh cuả họ, Đức Giáo Hoàng không đọc bài diễn văn đã soạn sẵn nữa, Ngài nói:
"Tôi đã viết một cái gì đó cho quí bạn, nhưng bây giờ thì những lời này bỗng đến với tôi. Tôi sẽ đưa bài diễn văn cho các giám mục, như thể tôi đã đọc nó. Nhưng bây giờ tôi sẽ nói những gì trái tim tôi đang cảm thấy. "
Đức Giáo Hoàng khuyến khích tất cả mọi người lao động hãy giữ lấy hy vọng và không để cho ai mang nó đi mất. Đức Thánh Cha kêu gọi họ phải chiến đấu cùng với nhau để cho con Người, Nam và Nữ và gia đình của họ, được đặt làm trung tâm của cuộc sống, chứ không phải là tiền.
23 tháng 9 năm 2013 (Romereports.com) Nạn thất nghiệp tạo ra đau khổ. Là lời cuả Đức Thánh Cha trong lời phát biểu thẳng thừng với giới lao động tại đảo Sardinia của Ý.
"Xin tha thứ cho những lời lẽ nhằm gây ấn tượng cuà tôi, nhưng đó là sự thật" Ngài nói, "Sự đau khổ, (tức là ) thiếu việc làm, làm cho con người cảm thấy mất nhân phẩm! Khi không có công việc, thì không có nhân phẩm! (Dân chúng vừa vỗ tay vừa khóc) Và điều này không chỉ là một vấn đề cuả đảo Sardiania, nhưng điều này thực sự đang tàn phá ở nơi đây! Cũng không chỉ là một vấn đề của nước Ý, hay cuả một số nước châu Âu, mà là hậu quả của một thế giới, một hệ thống kinh tế lấy trung tâm của nó là một thần tượng được gọi là tiền. "
Trong buổi hội họp Đức Giáo Hoàng đã chú ý đến các trường hợp của ba nạn nhân của cuộc khủng hoảng kinh tế: một công nhân thất nghiệp, một mục tử và một nữ doanh nhân. Người đầu tiên, một công nhân, đã kể lại những bi thảm gây ra bởi nạn thất nghiệp:
"Thưa Đức Thánh Cha, tên của tôi là Franceso. Tôi là một thợ máy của hãng Sardinia Green Island và kể từ ngày 02 tháng 2 năm 2009, hơn bốn năm rồi, tôi đã không có việc. Xin vui lòng, hãy để tôi đọc tên cuả hai người bạn đồng nghiệp đã thiệt mạng vì thảm cảnh này. Marcelo và Mauricio " Đức Thánh Cha đã tỏ ra xúc động mạnh, đám đông cũng thổn thức và vỗ nhịp tay
Đức Thánh Cha kêu gọi chấm dứt nền văn hóa 'vất bỏ' đang xô đẩy những thanh thiếu niên và người già qua một bên.
"Chúng ta phải nói 'Không' với nền 'văn hóa vất bỏ này'. Chúng ta phải kêu lên : "Chúng tôi muốn một hệ thống công bằng!" Một hệ thống mà trong đó tất cả chúng ta có thể gánh vác được. Chúng ta phải nói: 'Chúng tôi không muốn một hệ thống kinh tế toàn cầu hóa đang gây nguy hại này! Con Người, Nam cũng như Nữ, phải được đặt làm trung tâm, giống như điều Chúa muốn, chứ không phải là tiền! "
Xúc động sâu sắc khi nghe những nhân chứng kể về hoàn cảnh cuả họ, Đức Giáo Hoàng không đọc bài diễn văn đã soạn sẵn nữa, Ngài nói:
"Tôi đã viết một cái gì đó cho quí bạn, nhưng bây giờ thì những lời này bỗng đến với tôi. Tôi sẽ đưa bài diễn văn cho các giám mục, như thể tôi đã đọc nó. Nhưng bây giờ tôi sẽ nói những gì trái tim tôi đang cảm thấy. "
Đức Giáo Hoàng khuyến khích tất cả mọi người lao động hãy giữ lấy hy vọng và không để cho ai mang nó đi mất. Đức Thánh Cha kêu gọi họ phải chiến đấu cùng với nhau để cho con Người, Nam và Nữ và gia đình của họ, được đặt làm trung tâm của cuộc sống, chứ không phải là tiền.
Đền thánh Phêrô tắt đèn tưởng niệm nạn nhân Kitô hữu tại Pakistan.
Trần Mạnh Trác
11:06 23/09/2013
Vào giữa trưa Chúa Nhật ngày 22 tháng 9, hai tên Hồi Giáo quá khích đã nổ bom tự sát giữa hàng trăm Kitô hữu sau khi họ tham dự buổi lễ và đang tụ tập để ăn trưa miễn phí bên ngoài nhà thờ.
Số nạn nhân vẫn còn tăng cao, tin tức cho biết hiện có ít nhất 81 người thiệt mạng và hơn 120 người bị thương. Nhân chứng tại hiện trường mô tả là có hai trái bom nổ. Áo khoác tự sát và những phần cơ thể cuả các tên khủng bố đã được tìm thấy.
Hiện trường là nhà thờ All Saints (Các Thánh), một ngôi nhà thờ lịch sử cuả Anh Giáo trong khu đông dân cư Kohati Gate của thị xã Peshawar , Pakistan.
Nhóm chiến binh Jandullah , liên kết với Taliban Pakistan , cho biết họ thực hiện vụ đánh bom để trả đũa cho cuộc tấn công bằng máy bay không người lái của Mỹ ở khu các bộ lạc phía tây bắc Pakistan .
Đức Thánh Cha Phanxicô đã lên án vụ đánh bom tự sát, kêu gọi rời bỏ bạo lực và đôn đốc các nỗ lực hòa bình trong khu vực.
"Hôm nay , tại Pakistan, vì một sự lựa chọn sai , là lựa chọn hận thù và chiến tranh , đã gây ra một cuộc tấn công làm cho hơn 70 người chết. Sự lựa chọn này không thể bào chữa được. " Ngài nói trong khi chuyến hành hương tại Cagliari trên đảo Sardinia.
" Nó không phục vụ gì cả. Chỉ có con đường hòa bình mới có thể xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. "
Đức Thánh Cha Phanxicô gặp người nghèo, tù nhân, giới văn hóa và giới trẻ tại Cagliari, Sardegna
Lm. Trần Đức Anh OP
19:28 23/09/2013
CAGLIARI. Trong chuyến viếng thăm mục vụ Chúa Nhật 22-9-2013, ĐTC Phanxicô đã dành buổi chiều cùng ngày để gặp gỡ người nghèo, các tù nhân được Caritas giúp đỡ, giới văn hóa và giới trẻ tại thành phố Cagliari, thủ phủ đảo Sardegna của Italia.
ĐTC Phanxicô đã dành 12 tiếng đồng hồ để viếng thăm Tổng giáo phận Cagliari có 570 ngàn tín hữu Công Giáo. Cao điểm cuộc viếng thăm là thánh lễ ngài cử hành trước 100 ngàn tín hữu tại Quảng trường trước Đền Thánh Đức Mẹ Bonaria. Tên của Đền thánh này có liên hệ đặc biệt với tên của thành phố Buenos Aires ở Argentina nơi ĐTC làm GM. Thực vậy các thủy thủ của đoàn tàu từ Sardegna có lòng sùng kính đặc biệt đối với Đức Mẹ Bonaria nên họ đã lấy tên của Đền Thánh Đức Mẹ nơi quê hương để đặt cho nơi họ đến cư ngụ ở Argentina.
Gặp gỡ người nghèo, tù nhân và Caritas
Sau thánh lễ, ĐTC đã dùng bữa với các GM đảo Sardegna tại Đại chủng viện miền, rồi lúc quá 3 giờ chiều ngài đến Nhà thờ chính tòa Cagliari để gặp gỡ người nghèo và các tù nhân do tổ chức Caritas trợ giúp.
Có 130 người nghèo cùng với một số tù nhân và các nhân viên Caritas hiện diện tại Nhà Thờ, trong bầu không khí hân hoan và cảm động.
Trong bài huấn dụ tại cuộc gặp gỡ, ĐTC nói:
”Khi nhìn Chúa Giêsu chúng ta thấy Chúa đã chọn con đường khiêm hạ và phục vụ. Đúng ra, chính bản thân Chúa là con đường ấy... Con đường của Chúa là con đường bác ái. Vì thế chúng ta thấy bác ái không phải chỉ là ban cấp sự giúp đỡ, nhưng là sự chọn lựa một lối sống; là con đường khiêm hạ và liên đới. Sự khiêm hạ của Chúa Kitô không phải là để dạy đời, không phải là một tình cảm, nhưng đó là điều chân thực: Chúa muốn trở nên bé nhỏ, ở với những người hèn mọn, với những người bị loại trừ, ở với chúng ta là những người tội lỗi. Nhưng chúng ta cần để ý, đây không phải là một ý thức hệ! Nhưng là một lối hiện hữu và sống, đi từ tình yêu, từ con tim của Thiên Chúa Cha.
”Nhưng nhìn ngắm Chúa mà thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải theo Chúa nữa. Và đó là khía cạnh thứ hai. Chúa Giêsu không đến để trình diễn cho người ta thấy. Chúa Giêsu là đường và con đường là để bước theo.”
ĐTC cám tạ Chúa vì sự dấn thân của tất cả những anh chị em tận tụy quảng đại tại Cagliari và Sardegna này trong việc thực thi những công việc từ bi bác ái và ngài khích lệ họ tiếp tục con đường ấy đồng thời nhắc nhở rằng:
”Chúng ta phải thực thi các công việc từ bi bác ái với lòng từ bi, dịu dàng, và luôn luôn với lòng khiêm tốn! Anh chị em biết không: Đôi khi người ta cũng thấy sự kiêu hãnh trong việc phục vụ người nghèo! Một số người làm đẹp, sống bằng người nghèo; một số người lợi dụng người nghèo để phục vụ cho tư lợi hoặc cho phe nhóm của họ. Tôi biết đó là chuyện phàm nhân, nhưng điều ấy không tốt! Và tôi muốn nói hơn nữa, đó là tội lỗi! Tốt hơn những người ấy nên ở nhà.”
”Khi theo Chúa Kitô trên con đường bác ái, chúng ta gieo vãi hy vọng. Đó là xác tín thứ ba mà tôi muốn chia sẻ với anh chị em. Xã hội Italia ngày nay đang rất cần hy vọng, đặc biệt tại đảo Sardegna này. Ai có trách nhiệm chính trị và dân sự thì có nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ cần được hỗ trợ tích cực, như những công dân...
”Nhưng trong tư cách là Giáo Hội, tất cả chúng ta đều có một trách nhiệm lớn, đó là gieo vãi hy vọng bằng những công việc liên đới, luôn tìm cách cộng tác một cách tốt đẹp hơn với các tổ chức công cộng, trong sự tôn trọng các thẩm quyền liên hệ. Đức bác ái diễn tả cộng đoàn, và sức mạnh của cộng đoàn Kitô là làm tăng trưởng xã hội từ bên trong như men. Tôi nghĩ đến những sáng kiến của anh chị với các tù nhân trong các nhà tù, tôi nghĩ đến sự thiện nguyện của bao nhiêu hội đoàn, đến tình liên đới với các gia đình đang chịu đau khổ nhiều hơn vì thiếu việc làm. Về điểm này, tôi nói với anh chị em: hãy cam đảm, đừng để cho người ta cướp mất niềm hy vọng và hãy tiến bước!
Sau bài huấn dụ, ĐTC đã chào thăm nhiều người. Có những người nhân dịp này trao cho ngài những lá thư riêng hoặc một món quà nhỏ.. Ngài mời mọi người đọc kinh Lạy Cha trước khi ban phép lành kết thúc.
Trước khi rời Nhà thờ chính tòa Cagliari, ĐTC cũng chào thăm các nữ tu thuộc các dòng khác nhau, kể cả các nữ tu chiêm niệm. Ngài nói với họ: ”Chị em là sự nâng đỡ tinh thần cho Giáo Hội. Hãy tiếp tục tiến bước với xác tín đó. Chúa kêu gọi chị em để nâng đỡ Giáo Hội bằng lời cầu nguyện của chị em”.
Gặp giới văn hóa
Hoạt động thứ hai của ĐTC chiều Chúa Nhật vừa qua là cuộc gặp gỡ với giới văn hóa lúc quá 4 giờ chiều tại thính đường Giáo Hoàng phân khoa thần học ở Cagliari do các cha dòng Tên đảm trách. Ngoài ra còn có đại diện của hai Đại học công lập ở Cagliari và Sassari.
Ngỏ lời trong dịp này, sau lời chào mừng của LM khoa trưởng thần học và hai giáo sư viện trưởng Đại học, ĐTC đã trình bày một số suy tư dựa trên đoạn Tin Mừng về thái độ của hai môn đệ trên đường làng Emmaus sau khi Chúa chịu chết, họ rời khỏi thành Jerusalem và trở về quê. ĐTC đã cô đọng suy tư của ngài trong 3 điểm: thất vọng, cam chịu và hy vọng.
Thứ 1. Hai môn đệ mang trong tâm hồn nỗi đau khổ và lạc hướng vì cái chết của Chúa Giêsu, họ thất vọng vì sự việc xảy ra. Chúng ta thấy tâm tình tương tự trong tình trạng chúng ta ngày nay: thất vọng, vỡ mộng, vì cuộc khủng hoảng không những về kinh tế tài chánh, nhưng cả về môi sinh, giáo dục và luân lý nữa. Đó là một cuộc khủng hoảng liên quan đến hiện tại và tương lai lịch sử, trong cuộc sống con người thuộc nền văn minh tây phương và liên hệ tới toàn thế giới... Ít nhất trong 4 thế kỷ gần đây, người ta chưa hề thấy tình trạng những xác tín chắc chắn cơ bản bị rúng động như hiện nay, những xác tín ấy vốn tạo nên cuộc sống con người. Tôi nghĩ đến sự suy thoái môi trường, những chênh lệch xã hội, tiềm năng kinh khủng của võ khí, hệ thống kinh tế tài chánh, sự phát triển, sức nặng của các phương tiện thông tin, truyền thông, chuyên chở.
2. ”Đâu là những phản ứng đứng trước thực tại ấy? Hai môn đệ làng Emmaus đã có phản ứng cam chịu, tìm cách trốn chạy khỏi thực tại, rời bỏ thành Jerusalem. Chúng ta cũng thấy thái độ như thế trong thời điểm lịch sử này. Đứng trước cuộc khủng hoảng, người ta có thể có thái độ cam chịu, bi quan đối về những gì có thể thực hiện hữu hiệu... Sự thất vọng và vỡ mộng cũng đưa tới sự trốn chạy, tìm những ”hòn đảo” hoặc ngưng lại. Thái độ đó phần nào cũng giống như thái độ rửa tay của Philatô. Thái độ này có vẻ là thực tiễn, nhưng trong thực tế nó cố tình không biết đến tiếng kêu công lý, nhân đạo, trách nhiệm xã hội và dẫn tới chủ nghĩa cá nhân, giả hình, nếu không muốn nói là đi tới thái độ sống chết mặc bay.
3. ĐTC nhận xét rằng: Về điểm này chúng ta tự hỏi: có một con đường phải đi trong tình trạng của chúng ta hay không? Phải chăng chúng ta phải cam chịu, trốn chạy thực tại, rửa tay và co cụm vào mình? Tôi nghĩ không những có một con đường phải đi, nhưng chính trong thời điểm lịch sử này, chúng ta được thúc đẩy tìm thấy những con đường hy vọng, mở ra những chân trời mới cho xã hội chúng ta. Và đây chính là vai trò của Đại học như một nơi soạn ra và thông truyền kiến thức, huấn luyện về sự khôn ngoan theo nghĩa sâu xa nhất của từ này, giáo dục toàn diện con người.
Trong ý hướng trên đây, ĐTC nói đến 3 vai trò của đại học: Đại học như một nơi phân định, đọc thực tại và phân tích suy xét, không chút sợ hãi, không hoảng hốt.. Đại học, như một môi trường của sự khôn ngoan có chức năng rất quan trọng là huấn luyện về sự phân định, để nuôi dưỡng hy vọng.
Tiếp đến đại học như một nơi kiến tạo nền văn hóa gần gũi. Sự cô lập và co cụm vào mình hoặc đóng khung trong những lợi lộc riêng của mình không bao giờ là con đường tái tạo hy vọng và thực huện sự canh tân, trái lại chính sự gần gũi, nền văn hóa gặp gỡ mới làm được điều đó. Đại học là nơi ưu tiên để thăng tiến, giảng dạy và sống nền văn hóa đối thoại..
ĐTC nhận xét rằng khi Chúa Giêsu đến gần các môn đệ làng Emmanus, ngài đồng hành, lắng nghe cái nhìn thực tại, sự thất vọng của họ, đối thoại với họ, và với cách thức đó, Ngài khơi dậy nơi họ niềm hy vọng, những chân trời mới đã hiện diện, mà chỉ có cuộc gặp gỡ với Đấng Phục Sinh giúp nhận ra.
Yếu tố sau cùng: Đại học là nơi huấn luyện về tình liên đới.. Phân định thực tại, nhận thức khủng hoảng, thăng tiến một nền văn hóa gặp gỡ, và đối thoại, hướng về tình liên đới, như yếu tố cốt yếu để canh tân xã hội chúng ta. Và ĐTC kết luận rằng:
”Đức tin ban cho các tín hữu Kitô chúng ta niềm hy vọng vững chắc thúc đẩy phân định thực tại, sống sự gần gũi và tình liên đới vì Thiên Chúa đi vào lịch sử chúng ta, trở thành ngừơi trong Đức Giêsu, ngụp lặn trong sự yếu đuối của chúng ta, trở nên gần gũi tất cả mọi người, chứng tỏ tình liên đới cụ thể, nhất là với những ngừơi nghèo khổ túng thiếu nhất mở ra cho chúng ta một chân trời vô biên và chắc chắn của niềm hy vọng”.
Gặp giới trẻ
Giã từ giới văn hóa, ĐTC trở lại Quảng trường Carlo Felice gần bến tàu Cagliari nơi ngài đã gặp giới lao động của đảo Sardegna vào ban sáng Chúa Nhật. Tại đây 100 ngàn bạn trẻ đã tụ tập tại đây ca hát, suy tư và nghe chứng từ về đề tài: ”Con hãy thả lưới!” dựa trên Tin Mừng theo thánh Luca (5,4-11).
Khi ĐTC đến, họ đã dành cho ngài một cuộc tiếp đón nồng nhiệt. Một số đại diện bạn trẻ đã chào mừng và xin ĐTC trả lời một số thắc mắc xin ngài giải đáp.
Trong phần huấn dụ, ĐTC đã quảng diễn ý nghĩa đoạn Tin Mừng về sự tích các môn đệ vất vả cả đêm mà không bắt được con cá nào từ hồ Galilea. Nhưng rồi Chúa Giêsu đến, gọi Phêrô, Anrê, và Giacôbê và Gioan, cũng với các ngư phủ khác, ngài bảo Phêrô thả lưới, nhưng ông nói: ”Thưa thầy chúng con vất vả cả đêm mà chẳng được gì!”
Đó là điểm đầu tiên ĐTC muốn nói tới, là kinh nghiệm về sự thất bại, có cái gì đó không ổn, có một sự thất vọng.
ĐTC nói: ”Trong tuổi trẻ chứng ta đề ra dự phóng, hướng về đằng trước, nhưng nhiều khi gặp phải thất bại, thất vọng: đó là một sự thử thách.
Cả trong Giáo Hội, chúng ta cũng trải qua kinh nghiệm ấy: các LM, giáo lý viên, những người linh hoạt vất vả rất nhiều, mất bao nhiêu năng lực, dồn toàn lực, nhưng rốt cục không thấy những thành quả tương ứng với cố gắng. Đức tin bị suy giảm, nhiều tín hữu không tích cực tham gia đời sống Giáo Hội, nhiều tín hữu Kitô mệt mỏi và buồn sầu, nhiều người trẻ, sau khi chịu phép thêm sức, thì không còn tham gia đời sống giáo xứ nữa.
ĐTC đặt câu hỏi: đứng trước thực tại ấy chúng ta có thể làm gì? Chắc chắn một điều không được làm là để cho mình bị thái độ bi quan và nản chí đè bẹp. Các bạn trẻ không thể và không được sống mà không có hy vọng, hy vọng là điều thuộc về cuộc sống của các bạn. Một người trẻ không có niềm vui và hy vọng thì thật là đáng lo, và không còn là người trẻ nữa.
Thánh Phêrô, trong giờ phút nguy kịch, thất bại, lẽ ra Người có thể chiều theo sự mệt mỏi và nán chí, nghĩ rằng thật là vô ích và tốt hơn nên rút lui về nhà. Nhưng, với lòng can đảm, thánh nhân ra khỏi mình và quyết định tín thác vào Chúa Giêsu và nói: ”Vâng lời Thầy con sẽ thả lưới!” Phêrô không nói: theo sức lực, theo những tính toán, kinh nghiệm của con như một ngư phủ lành nghề, nhưng Người nói: ”theo lời Thầy”! Và kết quả là một mẻ cá lạ lùng, lưới đầy cá, đến độ suýt bị rách!
Sang điểm thứ 2: tín thác vào Chúa Giêsu. ĐTC nói:
”Chúa luôn ở với chúng ta. Chúa đến bên bờ biển cuộc đời chúng ta, gần gũi với những thất vọng của chúng ta, sự dòn mỏng, tội lỗi của chúng ta, để biến đổi chúng. Các bạn đừng bao giờ ngừng tiếp tục cuộc chơi, như những thể tháo gia giỏi biết đương đầu với những vất vả của việc tập luyện, để đạt kết quả! Những khó khăn không được làm các bạn kinh hãi, nhưng thúc đẩy các bạn đi xa hơn. Hãy nghe những lời Chúa nói với các bạn: ”hãy ra khơi và thả lưới, hỡi các bạn trẻ Sardegna! Các bạn hãy luôn ngoan ngoãn đối với Lời Chúa.. Khi những cố gắng khơi dậy đức tin nơi các bạn đồng lứa dường như vô ích, như những vất vả suốt đêm của các ngư phủ, các bạn hãy nhớ rằng với Chúa Giêsu, tất cả có thể thay đổi. Lời Chúa đã làm đầy lưới, và lời Chúa làm cho công việc truyền giáo của các môn đệ trở nên hữu hiệu. Theo Chúa Giêsu có nhiều đòi hỏi, và có nghĩa là không hài lòng với những mục tiêu bé nhỏ, nhưng can đảm nhắm lên cao!
Điểm thứ ba: ”Hãy thả lưới bắt cá (v.4).” ĐTC nói: Các bạn trẻ Sardegna thân mến, điều thứ ba tôi muốn nói với các bạn là các bạn cũng được mời gọi trở thành những người ngư phủ lưới người. Các bạn đừng do dự dành trọn cuộc đời mình để vui mừng làm chứng về Tin Mừng, nhất là cho các bạn đồng lứa tuổi.
”Tôi muốn kể cho các bạn một kinh nghiệm bản thân. Hôm qua (21-9), tôi đã kỷ niệm 60 năm ngày tôi cảm thấy tiếng Chúa Giêsu trong tâm hồn tôi.. Tôi không bao giờ quên. Chúa đã cho tôi nghe được mạnh mẽ rằng tôi phải đi con đường ấy. Lúc đó tôi 17 tuổi. Tôi đã trải qua vài năm trước đó trước khi quyết định đi tu trở thành cụ thể và chung kết. Sau bao nhiêu năm với một vài thành công, vui mừng, những cũng có bao năm thất bại, mong manh, tội lỗi.. 60 năm trên con đường của Chúa, đi theo Chúa, cạnh Chúa, luôn luôn cùng với Chúa. Tôi chỉ nói với các bạn điều này: tôi không bao giờ hối hận vì đã đi theo Chúa! Không phải vì tôi mạnh như Tarzan, tôi không hối hận vì cả trong những lúc đen tối, những lúc tội lỗi, yếu đuối mong manh, thất bại, tôi đã nhìn Chúa Giêsu và tôi tin thác nơi Ngài và Chúa không bao giờ để tôi một mình. Các bạn hãy tín thác vào Chúa Giêsu, luôn tín thác vào ngài và tiến bước!
Sự đóng góp của các bạn thật là quan trọng cho sứ mạng của Giáo Hội là rao giảng Tin Mừng: Người trẻ làm tông đồ của người trẻ! Hãy nói với mọi người bằng cuộc sống của các bạn và bằng niềm vui rằng Chúa Giêsu và sứ điệp của Ngài luôn thời sự. Và các bạn hãy can đảm đi ngược dòng, đừng để mình bị cuốn theo dòng đời. Gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô, cảm nghiệm tình thương và lòng từ bi của Chúa là một cuộc phiêu lưu lớn nhất và đẹp nhất có thể xảy ra cho một người.
”Các thánh cũng như vậy, các ngài không phải là hoàn hảo khi sinh ra, không là thánh khi chào đời! Các ngài nên thánh vì đã tín thác vào lời Chúa và ra khơi như Simon Phêrô. Các bạn hãy noi gương các ngài, tín thác nơi sự chuyển cầu của các ngài và luôn luôn là những người hy vọng”.
Cuối cuộc gặp gỡ, ĐTC còn chào thăm một số bạn trẻ, trong đó có những người khuyết tật. Rồi lúc gần 7 giờ ngài đáp máy bay từ phi trường Cagliari để trở về Roma.
Sở cảnh sát ở Cagliari cho biết có tới 400 ngàn người đã tham dự các sinh hoạt và buổi lễ do ĐTC cử hành tại đây Chúa Nhật vừa qua.
ĐTC Phanxicô đã dành 12 tiếng đồng hồ để viếng thăm Tổng giáo phận Cagliari có 570 ngàn tín hữu Công Giáo. Cao điểm cuộc viếng thăm là thánh lễ ngài cử hành trước 100 ngàn tín hữu tại Quảng trường trước Đền Thánh Đức Mẹ Bonaria. Tên của Đền thánh này có liên hệ đặc biệt với tên của thành phố Buenos Aires ở Argentina nơi ĐTC làm GM. Thực vậy các thủy thủ của đoàn tàu từ Sardegna có lòng sùng kính đặc biệt đối với Đức Mẹ Bonaria nên họ đã lấy tên của Đền Thánh Đức Mẹ nơi quê hương để đặt cho nơi họ đến cư ngụ ở Argentina.
Gặp gỡ người nghèo, tù nhân và Caritas
Sau thánh lễ, ĐTC đã dùng bữa với các GM đảo Sardegna tại Đại chủng viện miền, rồi lúc quá 3 giờ chiều ngài đến Nhà thờ chính tòa Cagliari để gặp gỡ người nghèo và các tù nhân do tổ chức Caritas trợ giúp.
Có 130 người nghèo cùng với một số tù nhân và các nhân viên Caritas hiện diện tại Nhà Thờ, trong bầu không khí hân hoan và cảm động.
Trong bài huấn dụ tại cuộc gặp gỡ, ĐTC nói:
”Khi nhìn Chúa Giêsu chúng ta thấy Chúa đã chọn con đường khiêm hạ và phục vụ. Đúng ra, chính bản thân Chúa là con đường ấy... Con đường của Chúa là con đường bác ái. Vì thế chúng ta thấy bác ái không phải chỉ là ban cấp sự giúp đỡ, nhưng là sự chọn lựa một lối sống; là con đường khiêm hạ và liên đới. Sự khiêm hạ của Chúa Kitô không phải là để dạy đời, không phải là một tình cảm, nhưng đó là điều chân thực: Chúa muốn trở nên bé nhỏ, ở với những người hèn mọn, với những người bị loại trừ, ở với chúng ta là những người tội lỗi. Nhưng chúng ta cần để ý, đây không phải là một ý thức hệ! Nhưng là một lối hiện hữu và sống, đi từ tình yêu, từ con tim của Thiên Chúa Cha.
”Nhưng nhìn ngắm Chúa mà thôi thì vẫn chưa đủ, còn phải theo Chúa nữa. Và đó là khía cạnh thứ hai. Chúa Giêsu không đến để trình diễn cho người ta thấy. Chúa Giêsu là đường và con đường là để bước theo.”
ĐTC cám tạ Chúa vì sự dấn thân của tất cả những anh chị em tận tụy quảng đại tại Cagliari và Sardegna này trong việc thực thi những công việc từ bi bác ái và ngài khích lệ họ tiếp tục con đường ấy đồng thời nhắc nhở rằng:
”Chúng ta phải thực thi các công việc từ bi bác ái với lòng từ bi, dịu dàng, và luôn luôn với lòng khiêm tốn! Anh chị em biết không: Đôi khi người ta cũng thấy sự kiêu hãnh trong việc phục vụ người nghèo! Một số người làm đẹp, sống bằng người nghèo; một số người lợi dụng người nghèo để phục vụ cho tư lợi hoặc cho phe nhóm của họ. Tôi biết đó là chuyện phàm nhân, nhưng điều ấy không tốt! Và tôi muốn nói hơn nữa, đó là tội lỗi! Tốt hơn những người ấy nên ở nhà.”
”Khi theo Chúa Kitô trên con đường bác ái, chúng ta gieo vãi hy vọng. Đó là xác tín thứ ba mà tôi muốn chia sẻ với anh chị em. Xã hội Italia ngày nay đang rất cần hy vọng, đặc biệt tại đảo Sardegna này. Ai có trách nhiệm chính trị và dân sự thì có nghĩa vụ của mình, nghĩa vụ cần được hỗ trợ tích cực, như những công dân...
”Nhưng trong tư cách là Giáo Hội, tất cả chúng ta đều có một trách nhiệm lớn, đó là gieo vãi hy vọng bằng những công việc liên đới, luôn tìm cách cộng tác một cách tốt đẹp hơn với các tổ chức công cộng, trong sự tôn trọng các thẩm quyền liên hệ. Đức bác ái diễn tả cộng đoàn, và sức mạnh của cộng đoàn Kitô là làm tăng trưởng xã hội từ bên trong như men. Tôi nghĩ đến những sáng kiến của anh chị với các tù nhân trong các nhà tù, tôi nghĩ đến sự thiện nguyện của bao nhiêu hội đoàn, đến tình liên đới với các gia đình đang chịu đau khổ nhiều hơn vì thiếu việc làm. Về điểm này, tôi nói với anh chị em: hãy cam đảm, đừng để cho người ta cướp mất niềm hy vọng và hãy tiến bước!
Sau bài huấn dụ, ĐTC đã chào thăm nhiều người. Có những người nhân dịp này trao cho ngài những lá thư riêng hoặc một món quà nhỏ.. Ngài mời mọi người đọc kinh Lạy Cha trước khi ban phép lành kết thúc.
Trước khi rời Nhà thờ chính tòa Cagliari, ĐTC cũng chào thăm các nữ tu thuộc các dòng khác nhau, kể cả các nữ tu chiêm niệm. Ngài nói với họ: ”Chị em là sự nâng đỡ tinh thần cho Giáo Hội. Hãy tiếp tục tiến bước với xác tín đó. Chúa kêu gọi chị em để nâng đỡ Giáo Hội bằng lời cầu nguyện của chị em”.
Gặp giới văn hóa
Hoạt động thứ hai của ĐTC chiều Chúa Nhật vừa qua là cuộc gặp gỡ với giới văn hóa lúc quá 4 giờ chiều tại thính đường Giáo Hoàng phân khoa thần học ở Cagliari do các cha dòng Tên đảm trách. Ngoài ra còn có đại diện của hai Đại học công lập ở Cagliari và Sassari.
Ngỏ lời trong dịp này, sau lời chào mừng của LM khoa trưởng thần học và hai giáo sư viện trưởng Đại học, ĐTC đã trình bày một số suy tư dựa trên đoạn Tin Mừng về thái độ của hai môn đệ trên đường làng Emmaus sau khi Chúa chịu chết, họ rời khỏi thành Jerusalem và trở về quê. ĐTC đã cô đọng suy tư của ngài trong 3 điểm: thất vọng, cam chịu và hy vọng.
Thứ 1. Hai môn đệ mang trong tâm hồn nỗi đau khổ và lạc hướng vì cái chết của Chúa Giêsu, họ thất vọng vì sự việc xảy ra. Chúng ta thấy tâm tình tương tự trong tình trạng chúng ta ngày nay: thất vọng, vỡ mộng, vì cuộc khủng hoảng không những về kinh tế tài chánh, nhưng cả về môi sinh, giáo dục và luân lý nữa. Đó là một cuộc khủng hoảng liên quan đến hiện tại và tương lai lịch sử, trong cuộc sống con người thuộc nền văn minh tây phương và liên hệ tới toàn thế giới... Ít nhất trong 4 thế kỷ gần đây, người ta chưa hề thấy tình trạng những xác tín chắc chắn cơ bản bị rúng động như hiện nay, những xác tín ấy vốn tạo nên cuộc sống con người. Tôi nghĩ đến sự suy thoái môi trường, những chênh lệch xã hội, tiềm năng kinh khủng của võ khí, hệ thống kinh tế tài chánh, sự phát triển, sức nặng của các phương tiện thông tin, truyền thông, chuyên chở.
2. ”Đâu là những phản ứng đứng trước thực tại ấy? Hai môn đệ làng Emmaus đã có phản ứng cam chịu, tìm cách trốn chạy khỏi thực tại, rời bỏ thành Jerusalem. Chúng ta cũng thấy thái độ như thế trong thời điểm lịch sử này. Đứng trước cuộc khủng hoảng, người ta có thể có thái độ cam chịu, bi quan đối về những gì có thể thực hiện hữu hiệu... Sự thất vọng và vỡ mộng cũng đưa tới sự trốn chạy, tìm những ”hòn đảo” hoặc ngưng lại. Thái độ đó phần nào cũng giống như thái độ rửa tay của Philatô. Thái độ này có vẻ là thực tiễn, nhưng trong thực tế nó cố tình không biết đến tiếng kêu công lý, nhân đạo, trách nhiệm xã hội và dẫn tới chủ nghĩa cá nhân, giả hình, nếu không muốn nói là đi tới thái độ sống chết mặc bay.
3. ĐTC nhận xét rằng: Về điểm này chúng ta tự hỏi: có một con đường phải đi trong tình trạng của chúng ta hay không? Phải chăng chúng ta phải cam chịu, trốn chạy thực tại, rửa tay và co cụm vào mình? Tôi nghĩ không những có một con đường phải đi, nhưng chính trong thời điểm lịch sử này, chúng ta được thúc đẩy tìm thấy những con đường hy vọng, mở ra những chân trời mới cho xã hội chúng ta. Và đây chính là vai trò của Đại học như một nơi soạn ra và thông truyền kiến thức, huấn luyện về sự khôn ngoan theo nghĩa sâu xa nhất của từ này, giáo dục toàn diện con người.
Trong ý hướng trên đây, ĐTC nói đến 3 vai trò của đại học: Đại học như một nơi phân định, đọc thực tại và phân tích suy xét, không chút sợ hãi, không hoảng hốt.. Đại học, như một môi trường của sự khôn ngoan có chức năng rất quan trọng là huấn luyện về sự phân định, để nuôi dưỡng hy vọng.
Tiếp đến đại học như một nơi kiến tạo nền văn hóa gần gũi. Sự cô lập và co cụm vào mình hoặc đóng khung trong những lợi lộc riêng của mình không bao giờ là con đường tái tạo hy vọng và thực huện sự canh tân, trái lại chính sự gần gũi, nền văn hóa gặp gỡ mới làm được điều đó. Đại học là nơi ưu tiên để thăng tiến, giảng dạy và sống nền văn hóa đối thoại..
ĐTC nhận xét rằng khi Chúa Giêsu đến gần các môn đệ làng Emmanus, ngài đồng hành, lắng nghe cái nhìn thực tại, sự thất vọng của họ, đối thoại với họ, và với cách thức đó, Ngài khơi dậy nơi họ niềm hy vọng, những chân trời mới đã hiện diện, mà chỉ có cuộc gặp gỡ với Đấng Phục Sinh giúp nhận ra.
Yếu tố sau cùng: Đại học là nơi huấn luyện về tình liên đới.. Phân định thực tại, nhận thức khủng hoảng, thăng tiến một nền văn hóa gặp gỡ, và đối thoại, hướng về tình liên đới, như yếu tố cốt yếu để canh tân xã hội chúng ta. Và ĐTC kết luận rằng:
”Đức tin ban cho các tín hữu Kitô chúng ta niềm hy vọng vững chắc thúc đẩy phân định thực tại, sống sự gần gũi và tình liên đới vì Thiên Chúa đi vào lịch sử chúng ta, trở thành ngừơi trong Đức Giêsu, ngụp lặn trong sự yếu đuối của chúng ta, trở nên gần gũi tất cả mọi người, chứng tỏ tình liên đới cụ thể, nhất là với những ngừơi nghèo khổ túng thiếu nhất mở ra cho chúng ta một chân trời vô biên và chắc chắn của niềm hy vọng”.
Gặp giới trẻ
Giã từ giới văn hóa, ĐTC trở lại Quảng trường Carlo Felice gần bến tàu Cagliari nơi ngài đã gặp giới lao động của đảo Sardegna vào ban sáng Chúa Nhật. Tại đây 100 ngàn bạn trẻ đã tụ tập tại đây ca hát, suy tư và nghe chứng từ về đề tài: ”Con hãy thả lưới!” dựa trên Tin Mừng theo thánh Luca (5,4-11).
Khi ĐTC đến, họ đã dành cho ngài một cuộc tiếp đón nồng nhiệt. Một số đại diện bạn trẻ đã chào mừng và xin ĐTC trả lời một số thắc mắc xin ngài giải đáp.
Trong phần huấn dụ, ĐTC đã quảng diễn ý nghĩa đoạn Tin Mừng về sự tích các môn đệ vất vả cả đêm mà không bắt được con cá nào từ hồ Galilea. Nhưng rồi Chúa Giêsu đến, gọi Phêrô, Anrê, và Giacôbê và Gioan, cũng với các ngư phủ khác, ngài bảo Phêrô thả lưới, nhưng ông nói: ”Thưa thầy chúng con vất vả cả đêm mà chẳng được gì!”
Đó là điểm đầu tiên ĐTC muốn nói tới, là kinh nghiệm về sự thất bại, có cái gì đó không ổn, có một sự thất vọng.
ĐTC nói: ”Trong tuổi trẻ chứng ta đề ra dự phóng, hướng về đằng trước, nhưng nhiều khi gặp phải thất bại, thất vọng: đó là một sự thử thách.
Cả trong Giáo Hội, chúng ta cũng trải qua kinh nghiệm ấy: các LM, giáo lý viên, những người linh hoạt vất vả rất nhiều, mất bao nhiêu năng lực, dồn toàn lực, nhưng rốt cục không thấy những thành quả tương ứng với cố gắng. Đức tin bị suy giảm, nhiều tín hữu không tích cực tham gia đời sống Giáo Hội, nhiều tín hữu Kitô mệt mỏi và buồn sầu, nhiều người trẻ, sau khi chịu phép thêm sức, thì không còn tham gia đời sống giáo xứ nữa.
ĐTC đặt câu hỏi: đứng trước thực tại ấy chúng ta có thể làm gì? Chắc chắn một điều không được làm là để cho mình bị thái độ bi quan và nản chí đè bẹp. Các bạn trẻ không thể và không được sống mà không có hy vọng, hy vọng là điều thuộc về cuộc sống của các bạn. Một người trẻ không có niềm vui và hy vọng thì thật là đáng lo, và không còn là người trẻ nữa.
Thánh Phêrô, trong giờ phút nguy kịch, thất bại, lẽ ra Người có thể chiều theo sự mệt mỏi và nán chí, nghĩ rằng thật là vô ích và tốt hơn nên rút lui về nhà. Nhưng, với lòng can đảm, thánh nhân ra khỏi mình và quyết định tín thác vào Chúa Giêsu và nói: ”Vâng lời Thầy con sẽ thả lưới!” Phêrô không nói: theo sức lực, theo những tính toán, kinh nghiệm của con như một ngư phủ lành nghề, nhưng Người nói: ”theo lời Thầy”! Và kết quả là một mẻ cá lạ lùng, lưới đầy cá, đến độ suýt bị rách!
Sang điểm thứ 2: tín thác vào Chúa Giêsu. ĐTC nói:
”Chúa luôn ở với chúng ta. Chúa đến bên bờ biển cuộc đời chúng ta, gần gũi với những thất vọng của chúng ta, sự dòn mỏng, tội lỗi của chúng ta, để biến đổi chúng. Các bạn đừng bao giờ ngừng tiếp tục cuộc chơi, như những thể tháo gia giỏi biết đương đầu với những vất vả của việc tập luyện, để đạt kết quả! Những khó khăn không được làm các bạn kinh hãi, nhưng thúc đẩy các bạn đi xa hơn. Hãy nghe những lời Chúa nói với các bạn: ”hãy ra khơi và thả lưới, hỡi các bạn trẻ Sardegna! Các bạn hãy luôn ngoan ngoãn đối với Lời Chúa.. Khi những cố gắng khơi dậy đức tin nơi các bạn đồng lứa dường như vô ích, như những vất vả suốt đêm của các ngư phủ, các bạn hãy nhớ rằng với Chúa Giêsu, tất cả có thể thay đổi. Lời Chúa đã làm đầy lưới, và lời Chúa làm cho công việc truyền giáo của các môn đệ trở nên hữu hiệu. Theo Chúa Giêsu có nhiều đòi hỏi, và có nghĩa là không hài lòng với những mục tiêu bé nhỏ, nhưng can đảm nhắm lên cao!
Điểm thứ ba: ”Hãy thả lưới bắt cá (v.4).” ĐTC nói: Các bạn trẻ Sardegna thân mến, điều thứ ba tôi muốn nói với các bạn là các bạn cũng được mời gọi trở thành những người ngư phủ lưới người. Các bạn đừng do dự dành trọn cuộc đời mình để vui mừng làm chứng về Tin Mừng, nhất là cho các bạn đồng lứa tuổi.
”Tôi muốn kể cho các bạn một kinh nghiệm bản thân. Hôm qua (21-9), tôi đã kỷ niệm 60 năm ngày tôi cảm thấy tiếng Chúa Giêsu trong tâm hồn tôi.. Tôi không bao giờ quên. Chúa đã cho tôi nghe được mạnh mẽ rằng tôi phải đi con đường ấy. Lúc đó tôi 17 tuổi. Tôi đã trải qua vài năm trước đó trước khi quyết định đi tu trở thành cụ thể và chung kết. Sau bao nhiêu năm với một vài thành công, vui mừng, những cũng có bao năm thất bại, mong manh, tội lỗi.. 60 năm trên con đường của Chúa, đi theo Chúa, cạnh Chúa, luôn luôn cùng với Chúa. Tôi chỉ nói với các bạn điều này: tôi không bao giờ hối hận vì đã đi theo Chúa! Không phải vì tôi mạnh như Tarzan, tôi không hối hận vì cả trong những lúc đen tối, những lúc tội lỗi, yếu đuối mong manh, thất bại, tôi đã nhìn Chúa Giêsu và tôi tin thác nơi Ngài và Chúa không bao giờ để tôi một mình. Các bạn hãy tín thác vào Chúa Giêsu, luôn tín thác vào ngài và tiến bước!
Sự đóng góp của các bạn thật là quan trọng cho sứ mạng của Giáo Hội là rao giảng Tin Mừng: Người trẻ làm tông đồ của người trẻ! Hãy nói với mọi người bằng cuộc sống của các bạn và bằng niềm vui rằng Chúa Giêsu và sứ điệp của Ngài luôn thời sự. Và các bạn hãy can đảm đi ngược dòng, đừng để mình bị cuốn theo dòng đời. Gặp gỡ Chúa Giêsu Kitô, cảm nghiệm tình thương và lòng từ bi của Chúa là một cuộc phiêu lưu lớn nhất và đẹp nhất có thể xảy ra cho một người.
”Các thánh cũng như vậy, các ngài không phải là hoàn hảo khi sinh ra, không là thánh khi chào đời! Các ngài nên thánh vì đã tín thác vào lời Chúa và ra khơi như Simon Phêrô. Các bạn hãy noi gương các ngài, tín thác nơi sự chuyển cầu của các ngài và luôn luôn là những người hy vọng”.
Cuối cuộc gặp gỡ, ĐTC còn chào thăm một số bạn trẻ, trong đó có những người khuyết tật. Rồi lúc gần 7 giờ ngài đáp máy bay từ phi trường Cagliari để trở về Roma.
Sở cảnh sát ở Cagliari cho biết có tới 400 ngàn người đã tham dự các sinh hoạt và buổi lễ do ĐTC cử hành tại đây Chúa Nhật vừa qua.
Top Stories
Hanoi, nuovi attacchi alle proprietà dei cattolici di Thai Ha
Asia-News
04:46 23/09/2013
Le autorità comuniste vogliono espropriare altri terreni appartenenti ai Redentoristi. Dietro il sequestro piani di sviluppo e interessi economici. Per sacerdoti e fedeli il provvedimento è “illegale”, immorale e viola i diritti della comunità cristiana.
Hanoi (AsiaNews) - Ad Hanoi si apre un nuovo fronte di scontro fra le autorità e i cattolici, per un decreto di esproprio emesso dal Dipartimento per l'urbanistica e che riguarda terreni di proprietà dei Redentoristi della parrocchia di Thai Ha, nei pressi del lago di Ba Giang. Per sacerdoti, religiosi e fedeli il provvedimento è "illegale" e costituisce una "violazione" dei diritti della comunità cristiana, come spiega in una lettera diffusa nei giorni scorsi il superiore p. Matthew Vu Khoi Phung. Nella missiva inviata al presidente del Comitato popolare comunista locale Nguyen The Thao, il sacerdote testimonia la sorpresa e lo scontento dei fedeli di Hanoi, in riferimento alle proposte di modifica di destinazione dell'area; per i cattolici si tratta di un "pretesto" per negare i loro diritti e dar via alla realizzazione di nuovi progetti in campo edilizio come già successo in passato.
Il priore p. Matthew spiega che i terreni attorno al lago di Ba Giang "appartengono, sono curati e utilizzati" dai Redentoristi di Hanoi a partire dal 1928; e, aggiunge, "non abbiamo mai concesso, dato o trasferito il diritto di utilizzo di una qualsiasi parte di terreno a singoli individui o organizzazioni". Egli prosegue ricordando che è un "atto contrario alla Costituzione e alla legge" il tentativo del Comitato popolare di Hanoi - attraverso il Dipartimento per l'urbanistica - di costruire sui terreni della parrocchia, a fronte di numerose petizioni contrarie.
Per il sacerdote si tratta inoltre di un atto che offende "morale e buon senso", e che finirà per causare "seri danni ai diritti e agli interessi" delle organizzazioni religiose; oltre che costituire, ammonisce, "una offesa alla fede e ai sentimenti religiosi dei credenti". A cinque anni di distanza dalla demolizione del santuario Mariano per la realizzazione di un parco pubblico, le autorità di Hanoi si apprestano così a requisire un altro pezzo importante di storia cristiana nella capitale vietnamita.
Da anni, i sacerdoti e i fedeli di Thai Ha denunciano la requisizione illegale dei terreni da parte dello Stato. Nel novembre 2011 centinaia di poliziotti e militari con cani e picchiatori, seguiti da una troupe della televisione statale, hanno attaccato il convento di Thai Ha, urlato insulti con i megafoni, lanciato pietre e fracassato il portone. L'assalto è stato interrotto dall'intervento dei fedeli delle parrocchie vicine, che sono accorsi in massa richiamati dalle campane della chiesa di Thai Ha.
Ciò che lo Stato rivendica come "proprietà pubblica" appartiene di diritto alla comunità Redentorista dal 1928. Con la salita al potere del governo comunista del Vietnam del Nord nel 1945, l'amministrazione di Hanoi ha rosicchiato pezzo per pezzo i terreni della parrocchia. Negli anni la proprietà dei redentoristi è passata da 61.455 mq a soli 2.700 mq. La disputa sui terreni ha raggiunto il suo apice fra il 2008 e il 2009, quando migliaia di cattolici hanno manifestato per giorni davanti al convento chiedendo il fermo degli espropri voluti dall'amministrazione locale nel quadro di un piano di "privatizzazione" dei beni. La contesa si è conclusa con un ulteriore esproprio da parte dello Stato e la condanna di otto cattolici in un processo farsa per disturbo dell'ordine pubblico.
Hanoi (AsiaNews) - Ad Hanoi si apre un nuovo fronte di scontro fra le autorità e i cattolici, per un decreto di esproprio emesso dal Dipartimento per l'urbanistica e che riguarda terreni di proprietà dei Redentoristi della parrocchia di Thai Ha, nei pressi del lago di Ba Giang. Per sacerdoti, religiosi e fedeli il provvedimento è "illegale" e costituisce una "violazione" dei diritti della comunità cristiana, come spiega in una lettera diffusa nei giorni scorsi il superiore p. Matthew Vu Khoi Phung. Nella missiva inviata al presidente del Comitato popolare comunista locale Nguyen The Thao, il sacerdote testimonia la sorpresa e lo scontento dei fedeli di Hanoi, in riferimento alle proposte di modifica di destinazione dell'area; per i cattolici si tratta di un "pretesto" per negare i loro diritti e dar via alla realizzazione di nuovi progetti in campo edilizio come già successo in passato.
Il priore p. Matthew spiega che i terreni attorno al lago di Ba Giang "appartengono, sono curati e utilizzati" dai Redentoristi di Hanoi a partire dal 1928; e, aggiunge, "non abbiamo mai concesso, dato o trasferito il diritto di utilizzo di una qualsiasi parte di terreno a singoli individui o organizzazioni". Egli prosegue ricordando che è un "atto contrario alla Costituzione e alla legge" il tentativo del Comitato popolare di Hanoi - attraverso il Dipartimento per l'urbanistica - di costruire sui terreni della parrocchia, a fronte di numerose petizioni contrarie.
Per il sacerdote si tratta inoltre di un atto che offende "morale e buon senso", e che finirà per causare "seri danni ai diritti e agli interessi" delle organizzazioni religiose; oltre che costituire, ammonisce, "una offesa alla fede e ai sentimenti religiosi dei credenti". A cinque anni di distanza dalla demolizione del santuario Mariano per la realizzazione di un parco pubblico, le autorità di Hanoi si apprestano così a requisire un altro pezzo importante di storia cristiana nella capitale vietnamita.
Da anni, i sacerdoti e i fedeli di Thai Ha denunciano la requisizione illegale dei terreni da parte dello Stato. Nel novembre 2011 centinaia di poliziotti e militari con cani e picchiatori, seguiti da una troupe della televisione statale, hanno attaccato il convento di Thai Ha, urlato insulti con i megafoni, lanciato pietre e fracassato il portone. L'assalto è stato interrotto dall'intervento dei fedeli delle parrocchie vicine, che sono accorsi in massa richiamati dalle campane della chiesa di Thai Ha.
Ciò che lo Stato rivendica come "proprietà pubblica" appartiene di diritto alla comunità Redentorista dal 1928. Con la salita al potere del governo comunista del Vietnam del Nord nel 1945, l'amministrazione di Hanoi ha rosicchiato pezzo per pezzo i terreni della parrocchia. Negli anni la proprietà dei redentoristi è passata da 61.455 mq a soli 2.700 mq. La disputa sui terreni ha raggiunto il suo apice fra il 2008 e il 2009, quando migliaia di cattolici hanno manifestato per giorni davanti al convento chiedendo il fermo degli espropri voluti dall'amministrazione locale nel quadro di un piano di "privatizzazione" dei beni. La contesa si è conclusa con un ulteriore esproprio da parte dello Stato e la condanna di otto cattolici in un processo farsa per disturbo dell'ordine pubblico.
Hanoi, fresh attacks on Thai Ha Catholics’ property
Asia-News
04:53 23/09/2013
The communist authorities want to expropriate more land belonging to the Redemptorists . Development plans and economic interests behind the seizure. Priests and faithful say the measure is "illegal", unethical and violates the rights of the Christian community.
Hanoi ( AsiaNews) - Hanoi authorities have opened a new battle front with Catholics with an expropriation order issued by the Department for Urbanism and lease of land owned by the Redemptorists of Thai Ha parish, near lake Ba Giang. The priests, religious and faithful say the measure is " illegal" and constitutes a " violation" of the rights of the Christian community , as explained in a letter published in recent days by the superior Fr . Matthew Vu Khoi Phung . In the letter sent to the president of the local Communist People's Committee Nguyen The Thao , the priest bears witness to the surprise and discontent of the faithful of Hanoi, in reference to the proposed changes to the area in question, which for Catholics it is only a " pretext" to deny their rights and give way to the realization of new building projects as has already happened in the past.
The superior Fr . Matthew explains that the land around lake Ba Giang "belongs to, is cared for and used" by the Redemptorists in Hanoi since 1928 , and , he adds, "we have never granted, given or transferred the right to use any part of land to individuals or organizations". He goes on to mention that it is an "act contrary to the Constitution and the law," an attempt by the People's Committee of Hanoi - through the Department for urbanism - to build on the land of the parish, in the face of numerous petitions to the contrary.
The priest says it is also an act that offends "moral and common sense" and that will eventually cause "serious damage to the rights and interests" of religious organizations, as "an offense against the faith and feelings of religious believers". Five years after the demolition of the Marian shrine for the creation of a public park, Hanoi authorities are preparing to requisition another important piece of Christian history in the Vietnamese capital.
For years, the priests and faithful of Thai Hai have been denouncing the illegal seizure of land by the State. In November 2011, hundreds of police and soldiers with dogs and thugs , followed by a state television crew, attacked the convent of Thai Ha, shouted abuse through megaphones , threw stones and smashed the door . The assault was interrupted by the faithful from neighboring parishes, who flocked to the convent called by the bells of the church of Thai Ha.
What the state claims as "public property" was purchased by Redemptorists in 1928. When the Communists took over in 1945, the authorities gradually whittled away parish-owned land. Thus, the area occupied by the monastery went from 61,455 m2 to 2,700 m2. The dispute reached its apex in 2008 and 2009 when thousands of Catholics demonstrated for days on end in front of the convent demanding an end to the seizures. Their efforts came to naught as more land was taken and eight Catholics brought to court for disturbing the public order.
Hanoi ( AsiaNews) - Hanoi authorities have opened a new battle front with Catholics with an expropriation order issued by the Department for Urbanism and lease of land owned by the Redemptorists of Thai Ha parish, near lake Ba Giang. The priests, religious and faithful say the measure is " illegal" and constitutes a " violation" of the rights of the Christian community , as explained in a letter published in recent days by the superior Fr . Matthew Vu Khoi Phung . In the letter sent to the president of the local Communist People's Committee Nguyen The Thao , the priest bears witness to the surprise and discontent of the faithful of Hanoi, in reference to the proposed changes to the area in question, which for Catholics it is only a " pretext" to deny their rights and give way to the realization of new building projects as has already happened in the past.
The superior Fr . Matthew explains that the land around lake Ba Giang "belongs to, is cared for and used" by the Redemptorists in Hanoi since 1928 , and , he adds, "we have never granted, given or transferred the right to use any part of land to individuals or organizations". He goes on to mention that it is an "act contrary to the Constitution and the law," an attempt by the People's Committee of Hanoi - through the Department for urbanism - to build on the land of the parish, in the face of numerous petitions to the contrary.
The priest says it is also an act that offends "moral and common sense" and that will eventually cause "serious damage to the rights and interests" of religious organizations, as "an offense against the faith and feelings of religious believers". Five years after the demolition of the Marian shrine for the creation of a public park, Hanoi authorities are preparing to requisition another important piece of Christian history in the Vietnamese capital.
For years, the priests and faithful of Thai Hai have been denouncing the illegal seizure of land by the State. In November 2011, hundreds of police and soldiers with dogs and thugs , followed by a state television crew, attacked the convent of Thai Ha, shouted abuse through megaphones , threw stones and smashed the door . The assault was interrupted by the faithful from neighboring parishes, who flocked to the convent called by the bells of the church of Thai Ha.
What the state claims as "public property" was purchased by Redemptorists in 1928. When the Communists took over in 1945, the authorities gradually whittled away parish-owned land. Thus, the area occupied by the monastery went from 61,455 m2 to 2,700 m2. The dispute reached its apex in 2008 and 2009 when thousands of Catholics demonstrated for days on end in front of the convent demanding an end to the seizures. Their efforts came to naught as more land was taken and eight Catholics brought to court for disturbing the public order.
Pakistan: L’attentat sans précédent commis à la All Saints Church de Peshawar interroge le bien-fondé des négociations menées par le gouvernement avec les talibans
Eglises d'Asie
10:17 23/09/2013
Au lendemain de l’attentat-suicide qui a fait plus de 80 morts et 150 blessés au sein de la communauté chrétienne de Peshawar, alors que les proches des victimes ont commencé à porter en terre les premiers cercueils, la violence et la gravité de l’action terroriste viennent interroger le bien-fondé des négociations que le gouvernement a décidé d’ouvrir avec les talibans pakistanais.
Vingt-quatre heures après l’attentat, les circonstances de celui-ci sont peu à peu précisées : ce dimanche 22 septembre, une foule de quelque 600 chrétiens se pressait à la sortie du service dominical célébré à la All Saints Church de Peshawar. Datant de 1883, construit à l’époque du colonisateur britannique, ce lieu de culte de l’Eglise du Pakistan (1) est situé au cœur de la vieille ville de Peshawar. Sur le coup de 11h30, alors que les fidèles sortaient de l’édifice pour se répandre sur l’espace adjacent à l’église où un repas gratuit était servi, deux jeunes hommes ont pénétré dans le périmètre de l’église. Armés de grenades et d’armes légères, ils ont ouvert le feu avant de se faire exploser. Parmi les victimes, plus de la moitié sont des femmes et des enfants. Une famille a perdu quatre de ses membres, et un cinquième, une fillette de 5 ans, est portée disparue, rapportent ce matin les journaux pakistanais.
Très rapidement, les déclarations condamnant l’attentat ont afflué. En déplacement aux Etats-Unis, le Premier ministre Nawaz Sharif a dénoncé une attaque « cruelle », contraire aux tenants de l’islam. Le ministre fédéral de l’Intérieur Chaudhry Nisar s’est rendu sur place le dimanche en fin d’après-midi et déclaré que les auteurs de l’attentat étaient des ennemis de l’islam et du Pakistan. Le président de la République Mamnoon Hussain a, quant à lui, exprimé sa solidarité avec la communauté chrétienne du pays.
Du côté des responsables religieux, le Conseil des oulémas du Pakistan a fermement condamné l’attentat et affirmé que tuer des innocents était contraire à l’islam. « Il n’y a pas de place en islam pour de telles actions terroristes », a déclaré son chef, Allama Tahir Mehmood Ashrafi. Pour les catholiques, le président de la Conférence épiscopale, Mgr Joseph Coutts, a condamné l’action « dans les termes les plus fermes » et appelé à la prière pour les victimes et leurs proches. Pour l’Eglise du Pakistan, l’évêque de Peshawar, Mgr Humphrey Peter, qui s’est rendu sur les lieux de l’attentat, a appelé de ses vœux une action rapide des autorités pour que les responsables de l’attentat soient traduits en justice. Il a également dénoncé « la faillite des autorités » dans leur mission d’« assurer la sécurité des minorités » dans la province de Khyber Pakhtunkhwa, dont Peshawar est la capitale. Et il a mis en cause la responsabilité du gouvernement provincial, en place depuis les élections du mois dernier et dirigé par le Tehrik-e-Insaf, le parti d’Imran Khan (dans l’opposition au Parlement fédéral). En signe de deuil et de protestation, il a été annoncé que l’ensemble des institutions éducatives chrétiennes du pays demeureront fermées pendant trois jours, du 23 au 25 septembre.
A travers le pays, la petite minorité chrétienne du Pakistan a rapidement manifesté sa rage et son impuissance à être ainsi prise pour cible par des terroristes. Dans les principales villes du Pendjab et du Sind, des chrétiens sont descendus dans la rue pour dénoncer la trop faible protection dont bénéficient les lieux de culte chrétiens, rappelant que ces dernières années des mitraillages d’églises et des attentats à la bombe avaient fait des victimes parmi eux sans que les gardes statiques postées par les autorités gouvernementales devant les lieux de culte n’empêchent les terroristes d’agir (2).
Ancien ministre de l’Harmonie religieuse, frère de Shahbaz Bhatti, le ministre assassiné en 2011 par un islamiste, et actuel président de l’APMA (All Pakistan Minorities Alliance), Paul Bhatti a lancé un appel à « [ses] frères chrétiens et musulmans pour garder le calme et faire échec à la tentative des militants [islamistes] de provoquer des émeutes intercommunautaires ». Il a aussi ajouté qu’il avait « honte » pour les autorités de son pays, « l’Etat et les agences de renseignement [étant] si faibles que quiconque peut tuer n’importe qui n’importe où » au Pakistan. Il a enfin mis en doute la stratégie du gouvernement de Nawaz Sharif visant à ouvrir des négociations de paix avec les talibans et les extrémistes à l’œuvre dans le nord-ouest du pays, le long de la frontière afghane. « De quel dialogue parle-t-on ?, a-t-il interrogé. Faire la paix avec ceux qui tuent des innocents ? Mais ils ne veulent pas dialoguer. Ils ne veulent pas la paix. »
Vingt-quatre heures après l’attentat, le doute persiste sur les commanditaires de l’attentat. Des revendications contradictoires circulent. Selon l’AFP, le Tehrik-i-Taliban Pakistan (TTP), organisation chapeautant divers groupes associés aux talibans pakistanais, a créé une nouvelle faction, le Junood ul-Hifsa, ayant pour mission de tuer des étrangers en représailles aux attaques de drones menées par les Etats-Unis en territoire pakistanais. Un porte-parole du Junood ul-Hifsa a revendiqué l’attentat-suicide de dimanche à Peshawar et déclaré que les actions « contre les étrangers et les non-musulmans » continueraient tant que « les attaques de drones se poursuivraient ». En juin dernier, le même groupe avait revendiqué l’assassinat d’une dizaine d’alpinistes étrangers dans la région de Gilgit, à l’extrême nord du pays, pour venger la mort du numéro 2 du TTP, Wali ur-Rehman, tué en mai 2013 par un tir de drone américain.
Mais selon l’agence Reuters, le porte-parole qui a revendiqué l’attentat de dimanche appartiendrait en réalité au groupe Jundullah, autre branche du TTP, et a justifié l’attaque terroriste en ces termes : « [Les chrétiens] sont les ennemis de l’islam et c’est pourquoi nous les visons. Nous poursuivrons nos attaques contre les non-musulmans sur le sol du Pakistan. »
Quoi qu’il en soit de la réalité de ces différentes revendications, l’attentat de dimanche est intervenu à un moment où le Premier ministre Nawaz Sharif cherchait à ouvrir un canal de négociations avec les talibans pakistanais pour parvenir à un accord de paix dans la région troublée du nord-ouest. Samedi 21 septembre, un ex-dirigeant du mouvement taliban afghan, détenu au Pakistan, était libéré et, deux semaines plus tôt, le Premier ministre avait obtenu l’accord des principaux partis politiques du pays pour ouvrir ces négociations. De leur côté, le TTP et ses alliés réclament la fin des attaques de drones, le retrait des troupes pakistanaises de la région du nord-ouest et la libération de leurs militants détenus par Islamabad. Après l’assassinat, il y a huit jours, d’un général de l’armée pakistanaise posté dans le nord-ouest et l’attentat contre la All Saints Church de Peshawar, certains posent la question de la pertinence de la stratégie du Premier ministre. Selon Raja Nasir Abbas, secrétaire général du Majlis-e-Wahdat-e-Muslimeen, parti de la minorité chiite du Pakistan, « la faiblesse » du gouvernement « ne fait qu’encourager les terroristes », alors que la réponse à apporter aux actes des « talibans » devrait être « impitoyable ».
(1) L’Eglise du Pakistan (The Church of Pakistan) est née en 1970 d’un rassemblement des Eglises anglicane, méthodiste, luthérienne et presbytérienne du Pakistan. Elle rassemble environ 1,2 millions de fidèles et représente la moitié du 1,6 % de Pakistanais chrétiens (l’autre moitié étant formée de catholiques romains).
(2) A la All Saints Church, il semble que sur les deux policiers affectés à la garde du lieu de culte, l’un d’eux ait été tué dans l’attentat de dimanche. Selon des témoignages recueillis par la presse pakistanaise, ce policier aurait tenté de ceinturer l’un des deux terroristes, avant que celui-ci ne déclenche sa bombe. Dans les heures qui ont suivi l’attentat, les chrétiens locaux ont mis à sac le local occupé habituellement par les deux policiers, signe de leur colère à ne pas avoir été correctement protégé par eux.
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Vingt-quatre heures après l’attentat, les circonstances de celui-ci sont peu à peu précisées : ce dimanche 22 septembre, une foule de quelque 600 chrétiens se pressait à la sortie du service dominical célébré à la All Saints Church de Peshawar. Datant de 1883, construit à l’époque du colonisateur britannique, ce lieu de culte de l’Eglise du Pakistan (1) est situé au cœur de la vieille ville de Peshawar. Sur le coup de 11h30, alors que les fidèles sortaient de l’édifice pour se répandre sur l’espace adjacent à l’église où un repas gratuit était servi, deux jeunes hommes ont pénétré dans le périmètre de l’église. Armés de grenades et d’armes légères, ils ont ouvert le feu avant de se faire exploser. Parmi les victimes, plus de la moitié sont des femmes et des enfants. Une famille a perdu quatre de ses membres, et un cinquième, une fillette de 5 ans, est portée disparue, rapportent ce matin les journaux pakistanais.
Très rapidement, les déclarations condamnant l’attentat ont afflué. En déplacement aux Etats-Unis, le Premier ministre Nawaz Sharif a dénoncé une attaque « cruelle », contraire aux tenants de l’islam. Le ministre fédéral de l’Intérieur Chaudhry Nisar s’est rendu sur place le dimanche en fin d’après-midi et déclaré que les auteurs de l’attentat étaient des ennemis de l’islam et du Pakistan. Le président de la République Mamnoon Hussain a, quant à lui, exprimé sa solidarité avec la communauté chrétienne du pays.
Du côté des responsables religieux, le Conseil des oulémas du Pakistan a fermement condamné l’attentat et affirmé que tuer des innocents était contraire à l’islam. « Il n’y a pas de place en islam pour de telles actions terroristes », a déclaré son chef, Allama Tahir Mehmood Ashrafi. Pour les catholiques, le président de la Conférence épiscopale, Mgr Joseph Coutts, a condamné l’action « dans les termes les plus fermes » et appelé à la prière pour les victimes et leurs proches. Pour l’Eglise du Pakistan, l’évêque de Peshawar, Mgr Humphrey Peter, qui s’est rendu sur les lieux de l’attentat, a appelé de ses vœux une action rapide des autorités pour que les responsables de l’attentat soient traduits en justice. Il a également dénoncé « la faillite des autorités » dans leur mission d’« assurer la sécurité des minorités » dans la province de Khyber Pakhtunkhwa, dont Peshawar est la capitale. Et il a mis en cause la responsabilité du gouvernement provincial, en place depuis les élections du mois dernier et dirigé par le Tehrik-e-Insaf, le parti d’Imran Khan (dans l’opposition au Parlement fédéral). En signe de deuil et de protestation, il a été annoncé que l’ensemble des institutions éducatives chrétiennes du pays demeureront fermées pendant trois jours, du 23 au 25 septembre.
A travers le pays, la petite minorité chrétienne du Pakistan a rapidement manifesté sa rage et son impuissance à être ainsi prise pour cible par des terroristes. Dans les principales villes du Pendjab et du Sind, des chrétiens sont descendus dans la rue pour dénoncer la trop faible protection dont bénéficient les lieux de culte chrétiens, rappelant que ces dernières années des mitraillages d’églises et des attentats à la bombe avaient fait des victimes parmi eux sans que les gardes statiques postées par les autorités gouvernementales devant les lieux de culte n’empêchent les terroristes d’agir (2).
Ancien ministre de l’Harmonie religieuse, frère de Shahbaz Bhatti, le ministre assassiné en 2011 par un islamiste, et actuel président de l’APMA (All Pakistan Minorities Alliance), Paul Bhatti a lancé un appel à « [ses] frères chrétiens et musulmans pour garder le calme et faire échec à la tentative des militants [islamistes] de provoquer des émeutes intercommunautaires ». Il a aussi ajouté qu’il avait « honte » pour les autorités de son pays, « l’Etat et les agences de renseignement [étant] si faibles que quiconque peut tuer n’importe qui n’importe où » au Pakistan. Il a enfin mis en doute la stratégie du gouvernement de Nawaz Sharif visant à ouvrir des négociations de paix avec les talibans et les extrémistes à l’œuvre dans le nord-ouest du pays, le long de la frontière afghane. « De quel dialogue parle-t-on ?, a-t-il interrogé. Faire la paix avec ceux qui tuent des innocents ? Mais ils ne veulent pas dialoguer. Ils ne veulent pas la paix. »
Vingt-quatre heures après l’attentat, le doute persiste sur les commanditaires de l’attentat. Des revendications contradictoires circulent. Selon l’AFP, le Tehrik-i-Taliban Pakistan (TTP), organisation chapeautant divers groupes associés aux talibans pakistanais, a créé une nouvelle faction, le Junood ul-Hifsa, ayant pour mission de tuer des étrangers en représailles aux attaques de drones menées par les Etats-Unis en territoire pakistanais. Un porte-parole du Junood ul-Hifsa a revendiqué l’attentat-suicide de dimanche à Peshawar et déclaré que les actions « contre les étrangers et les non-musulmans » continueraient tant que « les attaques de drones se poursuivraient ». En juin dernier, le même groupe avait revendiqué l’assassinat d’une dizaine d’alpinistes étrangers dans la région de Gilgit, à l’extrême nord du pays, pour venger la mort du numéro 2 du TTP, Wali ur-Rehman, tué en mai 2013 par un tir de drone américain.
Mais selon l’agence Reuters, le porte-parole qui a revendiqué l’attentat de dimanche appartiendrait en réalité au groupe Jundullah, autre branche du TTP, et a justifié l’attaque terroriste en ces termes : « [Les chrétiens] sont les ennemis de l’islam et c’est pourquoi nous les visons. Nous poursuivrons nos attaques contre les non-musulmans sur le sol du Pakistan. »
Quoi qu’il en soit de la réalité de ces différentes revendications, l’attentat de dimanche est intervenu à un moment où le Premier ministre Nawaz Sharif cherchait à ouvrir un canal de négociations avec les talibans pakistanais pour parvenir à un accord de paix dans la région troublée du nord-ouest. Samedi 21 septembre, un ex-dirigeant du mouvement taliban afghan, détenu au Pakistan, était libéré et, deux semaines plus tôt, le Premier ministre avait obtenu l’accord des principaux partis politiques du pays pour ouvrir ces négociations. De leur côté, le TTP et ses alliés réclament la fin des attaques de drones, le retrait des troupes pakistanaises de la région du nord-ouest et la libération de leurs militants détenus par Islamabad. Après l’assassinat, il y a huit jours, d’un général de l’armée pakistanaise posté dans le nord-ouest et l’attentat contre la All Saints Church de Peshawar, certains posent la question de la pertinence de la stratégie du Premier ministre. Selon Raja Nasir Abbas, secrétaire général du Majlis-e-Wahdat-e-Muslimeen, parti de la minorité chiite du Pakistan, « la faiblesse » du gouvernement « ne fait qu’encourager les terroristes », alors que la réponse à apporter aux actes des « talibans » devrait être « impitoyable ».
(1) L’Eglise du Pakistan (The Church of Pakistan) est née en 1970 d’un rassemblement des Eglises anglicane, méthodiste, luthérienne et presbytérienne du Pakistan. Elle rassemble environ 1,2 millions de fidèles et représente la moitié du 1,6 % de Pakistanais chrétiens (l’autre moitié étant formée de catholiques romains).
(2) A la All Saints Church, il semble que sur les deux policiers affectés à la garde du lieu de culte, l’un d’eux ait été tué dans l’attentat de dimanche. Selon des témoignages recueillis par la presse pakistanaise, ce policier aurait tenté de ceinturer l’un des deux terroristes, avant que celui-ci ne déclenche sa bombe. Dans les heures qui ont suivi l’attentat, les chrétiens locaux ont mis à sac le local occupé habituellement par les deux policiers, signe de leur colère à ne pas avoir été correctement protégé par eux.
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Vietnam: De nouvelles informations concernant le voyage à Rome d’une délégation du Bureau gouvernemental des Affaires religieuses
Eglises d'Asie
10:18 23/09/2013
Dans une précédente dépêche, nous avons rendu compte, au conditionnel et sans le suivre à la lettre, d’un communiqué publié par VNA, l’agence d’information officielle du Vietnam, à propos du récent voyage à Rome d’une délégation du Bureau des Affaires religieuses. Dans un article publié le 20 septembre 2013, le P. Trân Công Nghi, directeur de l’agence Vietcatholic News, qui s’est informé auprès de sources romaines, apporte certaines précisions intéressantes et pose quelques points d’interrogation concernant la version des faits présentée par l’agence officielle vietnamienne. Il souligne en particulier que le Saint-Siège n’a publié aucun communiqué et a gardé le silence complet sur les rencontres qui ont eu lieu entre la délégation et certains hauts responsables de dicastères romains.
Le communiqué vietnamien officiel suggérait que ces rencontres s’étaient déroulées pendant quatre jours, du 15 au 20 septembre derniers. Selon les informations recueillies par VietCatholic News, il n’y a eu que deux rencontres, le 15 et le 16 septembre 2013. Le 18 septembre, la délégation vietnamienne a participé à l’audience générale qui a lieu tous les mercredis. Le Souverain Pontife a salué la délégation et a serré la main de ses membres.
En conclusion de notre dépêche, nous suggérions que cette visite à Rome n’était pas sans relation avec les événements survenus le 4 septembre dans le diocèse de Vinh. Pour sa part, le directeur de Vietcatholic News fait remarquer qu’il ne s’agit pas d’un voyage comme il y en a chaque année, mais d’une visite dite « d’amitié » du Bureau des Affaires religieuses à Rome. La délégation vietnamienne est venue échanger des informations concernant la situation actuelle du diocèse de Vinh et certains autres faits en relation avec les religieux rédemptoristes du Vietnam. Il n’y a donc pas eu, en réalité, de négociations entre le Saint-Siège et le Vietnam. C’est la raison pour laquelle il n’y a eu aucun communiqué commun publié à l’issue des rencontres entre les deux parties, comme il est pourtant d’usage.
Les représentants des Affaires religieuses désireraient que le Saint-Siège intervienne à propos du conflit en cours dans le diocèse de Vinh. Il leur a été répondu que le Saint-Siège prenait note des informations qui lui étaient apportées, mais qu’il devait aussi écouter la version de l’Eglise du Vietnam et de son représentant non-résident dans ce pays.
Selon le communiqué officiel du Vietnam, au cours de la rencontre, les représentants du Saint-Siège se sont félicités de l’évolution positive des relations entre les deux parties, comme par exemple l’autorisation accordée à Mgr Leopoldo Girelli, représentant non-résident du Saint-Siège au Vietnam, de se déplacer en dans tout le pays, ou bien encore l’absence de limitation du nombre des étudiants dans les grands séminaires. Cependant, les représentants du Saint-Siège avaient aussi exprimé le souhait que l’Eglise puisse s’engager davantage dans la transformation de la société vietnamienne – ce qui n’a pas été rapporté par le communiqué vietnamien.
Le 19 septembre, un article de l’agence Fides avait déjà mis en parallèle la visite de la délégation à Rome avec le grave conflit entre les autorités vietnamiennes et les paroissiens de My Yên, dans le diocèse de Vinh. L’auteur de la dépêche affirmait : « Le dialogue entre le Saint-Siège et le Vietnam se poursuit sur une voie de bonnes relations et de collaboration, alors que des tensions sont enregistrées dans le diocèse de Vinh, où continuent les protestations suite à l’arrestation de deux fidèles de l’église de My Yên, incarcérés depuis juin dernier sans même avoir été inculpés. Comme a pu l’apprendre l’agence Fides, la question est venue à la lumière au cours de la visite d’une délégation du Comité pour les Affaires religieuses du gouvernement vietnamien au Vatican, du 15 au 20 septembre. » Dans cette même dépêche de l’agence d’information de la Congrégation pour l’évangélisation des peuples, on pouvait lire, quelques lignes plus loin : « (…) il a été fait mention de la situation de tension existant dans le diocèse de Vinh, situation qui méritera des ‘approfondissements ultérieurs’. »
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Le communiqué vietnamien officiel suggérait que ces rencontres s’étaient déroulées pendant quatre jours, du 15 au 20 septembre derniers. Selon les informations recueillies par VietCatholic News, il n’y a eu que deux rencontres, le 15 et le 16 septembre 2013. Le 18 septembre, la délégation vietnamienne a participé à l’audience générale qui a lieu tous les mercredis. Le Souverain Pontife a salué la délégation et a serré la main de ses membres.
En conclusion de notre dépêche, nous suggérions que cette visite à Rome n’était pas sans relation avec les événements survenus le 4 septembre dans le diocèse de Vinh. Pour sa part, le directeur de Vietcatholic News fait remarquer qu’il ne s’agit pas d’un voyage comme il y en a chaque année, mais d’une visite dite « d’amitié » du Bureau des Affaires religieuses à Rome. La délégation vietnamienne est venue échanger des informations concernant la situation actuelle du diocèse de Vinh et certains autres faits en relation avec les religieux rédemptoristes du Vietnam. Il n’y a donc pas eu, en réalité, de négociations entre le Saint-Siège et le Vietnam. C’est la raison pour laquelle il n’y a eu aucun communiqué commun publié à l’issue des rencontres entre les deux parties, comme il est pourtant d’usage.
Les représentants des Affaires religieuses désireraient que le Saint-Siège intervienne à propos du conflit en cours dans le diocèse de Vinh. Il leur a été répondu que le Saint-Siège prenait note des informations qui lui étaient apportées, mais qu’il devait aussi écouter la version de l’Eglise du Vietnam et de son représentant non-résident dans ce pays.
Selon le communiqué officiel du Vietnam, au cours de la rencontre, les représentants du Saint-Siège se sont félicités de l’évolution positive des relations entre les deux parties, comme par exemple l’autorisation accordée à Mgr Leopoldo Girelli, représentant non-résident du Saint-Siège au Vietnam, de se déplacer en dans tout le pays, ou bien encore l’absence de limitation du nombre des étudiants dans les grands séminaires. Cependant, les représentants du Saint-Siège avaient aussi exprimé le souhait que l’Eglise puisse s’engager davantage dans la transformation de la société vietnamienne – ce qui n’a pas été rapporté par le communiqué vietnamien.
Le 19 septembre, un article de l’agence Fides avait déjà mis en parallèle la visite de la délégation à Rome avec le grave conflit entre les autorités vietnamiennes et les paroissiens de My Yên, dans le diocèse de Vinh. L’auteur de la dépêche affirmait : « Le dialogue entre le Saint-Siège et le Vietnam se poursuit sur une voie de bonnes relations et de collaboration, alors que des tensions sont enregistrées dans le diocèse de Vinh, où continuent les protestations suite à l’arrestation de deux fidèles de l’église de My Yên, incarcérés depuis juin dernier sans même avoir été inculpés. Comme a pu l’apprendre l’agence Fides, la question est venue à la lumière au cours de la visite d’une délégation du Comité pour les Affaires religieuses du gouvernement vietnamien au Vatican, du 15 au 20 septembre. » Dans cette même dépêche de l’agence d’information de la Congrégation pour l’évangélisation des peuples, on pouvait lire, quelques lignes plus loin : « (…) il a été fait mention de la situation de tension existant dans le diocèse de Vinh, situation qui méritera des ‘approfondissements ultérieurs’. »
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Pope: where there is no work there is no dignity
Vatican Radio
11:19 23/09/2013
2013-09-22 Vatican - Pope Francis on Sunday denounced the idolotry of money over man. Speaking to some 20,000 workers and entrepreneurs and workers who have been made redundent after his arrival in Sardinia's capital Cagliari, the Pope offered words of hope to those struggling to make ends meet.
``It's easy to say `don't lose hope,''' he said. ``But to all of you who have work, and to those who don't, let me tell you: Don't let yourselves be robbed of hope.''
And using strong words, he denounced what he called big business's idolatry of money over man, and he offered hope to the unemployed and the entrepreneurs who are particularly hard-hit by the economic crisis in one of Italy’s poorest regions.
Francis left aside his prepared remarks and spoke off the cuff to the tens of thousands gathered to be with him, telling them he knew well what it was like to suffer from financial crisis.
He recalled that his Italian parents, who immigrated to Argentina before he was born, spoke about it often at home.
And he said “it's easy for a priest to come and tell the poor to have courage” but he assured those present he really meant it, and called for dignified work for all.
"Where there is no work” he said “there is no dignity."
And the Pope noted that the problems in Sardinia weren't the island's alone. He said they were the result of a global economic system "that has at its center an idol called money."
And the Pope’s busy schedule included a lunch meeting with the bishops, and in the afternoon a meeting with a group of homeless people and prison inmates who are assisted by the local Caritas organization, an encounter with representatives of culture, and a meeting with young people.
He is scheduled to board a flight back to the Vatican as we come off air at 6.30pm local time.
``It's easy to say `don't lose hope,''' he said. ``But to all of you who have work, and to those who don't, let me tell you: Don't let yourselves be robbed of hope.''
And using strong words, he denounced what he called big business's idolatry of money over man, and he offered hope to the unemployed and the entrepreneurs who are particularly hard-hit by the economic crisis in one of Italy’s poorest regions.
Francis left aside his prepared remarks and spoke off the cuff to the tens of thousands gathered to be with him, telling them he knew well what it was like to suffer from financial crisis.
He recalled that his Italian parents, who immigrated to Argentina before he was born, spoke about it often at home.
And he said “it's easy for a priest to come and tell the poor to have courage” but he assured those present he really meant it, and called for dignified work for all.
"Where there is no work” he said “there is no dignity."
And the Pope noted that the problems in Sardinia weren't the island's alone. He said they were the result of a global economic system "that has at its center an idol called money."
And the Pope’s busy schedule included a lunch meeting with the bishops, and in the afternoon a meeting with a group of homeless people and prison inmates who are assisted by the local Caritas organization, an encounter with representatives of culture, and a meeting with young people.
He is scheduled to board a flight back to the Vatican as we come off air at 6.30pm local time.
Pope Francis prays for victims of Peshawar attack
Vatican Radio
11:21 23/09/2013
2013-09-22 Vatican - Pope Francis on Sunday condemned a blast at a church in Pakistan that killed at least 78 people as an act of "hatred and war".
In unprepared remarks at the end of a one-day trip to the city of Cagliari on the Italian island of Sardinia, the Pope said :"Today, in Pakistan, because of a wrong choice, a decisionof hatred, of war, there was an attack in which over 70 people died. This choice cannot stand. It serves nothing. Only the path of peace can build a better world."
Pope Francis then prayed with the crowd for the victims.
In unprepared remarks at the end of a one-day trip to the city of Cagliari on the Italian island of Sardinia, the Pope said :"Today, in Pakistan, because of a wrong choice, a decisionof hatred, of war, there was an attack in which over 70 people died. This choice cannot stand. It serves nothing. Only the path of peace can build a better world."
Pope Francis then prayed with the crowd for the victims.
Vietnamese authorities step up campaign to control Catholic Church
Catholic World News
13:41 23/09/2013
Vietnamese authorities have stepped up their campaign against the Catholic Church. In Hanoi, public officials are planning to seize more land from the Redemptorist order, while in Saigon state-owned media outlets are giving prominent attention to a meeting of a “patriotic” Catholic association.
Parishioners in the Thai Ha parish, administered by Redemptorist priests, are protesting what they insist is an illegal seizure of land. The Redemptorists have clashed with government officials repeatedly about the expropriation of property, which has been continuing piecemeal for years.
In Saigon, local television crews have given extensive coverage to the Vietnam Committee for Solidarity of Catholics, a pro-government group set up by the Communist Party in 1955 with the goal of establishing a “patriotic Church” after the model established by the Chinese Communist Party. Catholics suspicious of the group were concerned to see that 500 priests, religious, and lay people attended the 2-day meeting of the state-sponsored group.
Parishioners in the Thai Ha parish, administered by Redemptorist priests, are protesting what they insist is an illegal seizure of land. The Redemptorists have clashed with government officials repeatedly about the expropriation of property, which has been continuing piecemeal for years.
In Saigon, local television crews have given extensive coverage to the Vietnam Committee for Solidarity of Catholics, a pro-government group set up by the Communist Party in 1955 with the goal of establishing a “patriotic Church” after the model established by the Chinese Communist Party. Catholics suspicious of the group were concerned to see that 500 priests, religious, and lay people attended the 2-day meeting of the state-sponsored group.
Philippines, Mindanao : Alors que le conflit se durcit, le cardinal de Manille appelle au dialogue
Eglises d'Asie
17:25 23/09/2013
Cinq morts, des otages et plusieurs blessés ; c’est le bilan de la dernière attaque d’un groupe islamique indépendantiste qui s’est produite tôt ce lundi matin dans la province du Cotabato Nord, au centre de l’île de Mindanao, située dans le sud philippin.
Cet affrontement vient s’ajouter à la série des attaques qui se sont succédées depuis le 9 septembre dernier sur l’île, mettant en péril le fragile processus de paix engagé depuis quelques mois entre Manille et les groupe rebelles armés de cette partie majoritairement musulmane de l’archipel.
Lundi 23 septembre, des hommes du Bangsamoro Islamic Freedom Fighters (BIFF) (1), ont attaqué quatre villages à Midsayap, vers 2 heures du matin, avant de battre en retraite face aux troupes armées philippines, a indiqué l’AFP. Lors des échanges de tirs, un soldat a été tué et un autre a été blessé, tandis que quatre combattants du BIFF étaient touchés mortellement. Pour couvrir leur fuite, les rebelles ont emmené avec eux une quinzaine d’otages ; des instituteurs et onze agriculteurs, dont certains ont ensuite été relâchés, a rapporté cet après-midi le porte-parole de l’armée, le lieutenant-colonel Dickson Hermoso. Un responsable religieux musulman serait en train de négocier la libération des otages encore aux mains des rebelles. Ces derniers continueraient d’échanger des coups de feux avec l’armée dans une chasse-poursuite qui à l’heure actuelle ne serait toujours pas achevée.
Selon Abu Misry Mama, porte-parole du BIFF, cette attaque « n’aurait rien à voir avec ce qui se passe en ce moment à Zamboanga », où les affrontement se poursuivent toujours ce lundi 23 septembre. Depuis exactement quinze jours en effet, la ville portuaire de Zamboanga située dans la province du même nom, à l’extrême sud-ouest de l’archipel, est le théâtre de violents combats entre les forces de l’ordre et le Front moro de libération nationale (MNLF)).
Lundi 9 septembre dernier, environ 200 combattants du MNLF (2) venus par la mer, déferlaient sur la ville de Zamboanga, saccageant tout sur leur passage et brûlant les maisons, afin de protester contre le traité passé entre le gouvernement et son rival le MILF (3). Refoulés par les forces de l'ordre, les rebelles se retranchaient alors dans trois quartiers de la banlieue de Zamboanga, après avoir pris en otages près de 250 civils avec l’intention de s’en servir comme « boucliers humains ».
Encerclés par les forces spéciales et 4 500 soldats qui ont été déployés dans la ville, les combattants islamiques continuent toujours ce lundi 23 septembre de résister, repliés dans un chapelet de maisons avec leurs derniers otages.
Selon le porte-parole de la police de la région, Ariel Huesca, les rebelles seraient moins d’une cinquantaine à présent, la moitié d’entre eux ayant été tués et un très grand nombre ayant été capturés ou s’étant rendus. Les otages seraient quant à eux une vingtaine, plus de 170 d’entre eux ayant été libérés ou ayant réussi à s’échapper (4).« Nous sommes maintenant engagés dans un combat de rue presque au corps à corps ; nous allons de maison en maison, de pièce en pièce », explique ce lundi le porte-parole de l’armée, le lieutenant -colonel Ramon Zagala à l’AFP.
Dès le week-end dernier, le gouvernement philippin avait annoncé l’imminence de la victoire sur les rebelles désormais encerclés. Pourtant jeudi 12 septembre, un autre groupe armé de près de 200 personnes, se réclamant du BIFF, du MNLF et du groupuscule terroriste Abu Sayyaf, avait tenté une opération de diversion en attaquant la ville de Lamitan, enclave catholique située sur Basilan, île proche de Zamboanga. Le lendemain, vendredi 13 septembre, le MNLF avait libéré un otage, un prêtre catholique, le chargeant de transmettre une demande de cessez-le-feu et la promesse de Manille de laisser repartir les combattants rebelles librement.
« Nur Miisuari [le leader du MNLF] devra rendre des comptes », a déclaré en réponse le président Aquino dimanche 22 septembre, ajoutant que « le ministère de la Justice le poursuivrait pour actes criminels ». Arrivé à Zamboanga le 13 septembre pour diriger les opérations, Benigno Aquino a donné aussitôt l’ordre de lancer l’assaut contre les insurgés, décidé à ne pas voir se reproduire les événements de 2001 (5). Dès lundi 16 septembre, des tirs de roquettes visaient l’île de Basilan, dispersant les alliés du MNLF, tandis que l’armée entreprenait la reconquête des quartiers où s’étaient retranchés les indépendantistes.
Samedi 21 septembre, alors que la tension était à son comble, le Cardinal Luis Antonio Tagle, archevêque de Manille a tenu à rappeler la position de l’Eglise catholique dans la « crise de Zamboanga », demandant au gouvernement et à tous les acteurs du conflit que « soit privilégiée à tout prix la voie du dialogue ». S’exprimant depuis Rome où il était en déplacement, l’archevêque a voulu marquer son soutien à la grande manifestation suivie d’une veillée pour la paix qui se déroulaient au même moment dans la capitale des Philippines. « Nous espérons un effort de dialogue et une solution négociée à [cette] crise ; en tant qu’Eglise, nous unissons nos voix à celles des Evêques de Mindanao, demandant de construire la paix dans le sud des Philippines », a déclaré Mgr Tagle.
Reprenant l’analyse faite par les évêques des Philippines dans leur déclaration du 16 septembre dernier, selon laquelle "l’action des rebelles du MNLF trouvait sa source dans les négociations que Manille avait menées avec leur rival du MILF", le cardinal soulignait que si « la situation de Mindanao était complexe et délicate », il ne pouvait être question pour l’Eglise d’accepter « la destruction des biens et propriétés, l’évacuation et la souffrance des civils et toute forme de violence », et que « la voie pour résoudre toute controverse restait le dialogue. »
Le bilan provisoire des combats depuis le 9 septembre est estimé ce lundi 23 septembre au soir à plus de 120 morts (dont au moins 102 guérilleros et une quinzaine de soldats et de policiers), 117 rebelles capturés et plus de 120 blessés dans les deux camps. Du côté des civils, le bilan est également très lourd ; 12 personnes tuées, 49 blessés, plus de 10 000 maisons brûlées, et quelque 111 000 réfugiés de Zamboanga, s’entassant dans des conditions sanitaires désastreuses dans les stades, écoles, églises et mosquées environnants.
(1) Le BIFF, groupe dissident du MILF ((Front moro de libération islamique) est dirigé par Amerik Umbra Kato, et a mené plusieurs attaques dans différentes provinces de Mindanao depuis 2008.
(2) Fondé en 1969, le Front moro de libération nationale (MNLF), dirigé par Nur Misuari, est l’acteur historique du conflit à Mindanao.
(3) Les derniers accords entre le gouvernement philippin et les mouvements indépendantistes musulmans avaient fait naître l’espoir que la guerre civile larvée qui régnait à Mindanao depuis quarante ans (plus de 150 000 morts), allait enfin s’achever. Le MNLF, dirigé par Nur Misuari, avait été le premier à signer avec Manille un accord de paix en 1996, renonçant à l'indépendance en échange de la création de la Région autonome musulmane de Mindanao (ARMM). Mais le 14 juillet 2013, après plusieurs mois de négociations sous l’égide de la Malaisie, le MILF et le gouvernement philippin signaient un accord sur le partage des richesses de la future région semi-autonome musulmane de Mindanao. Le MILF y obtenait 75 % des futurs revenus miniers, déclenchant la colère du MNLF qui promettait de reprendre les armes.
(4) L’armée rapporte que plusieurs rebelles ayant tenté de fuir en se faisant passer pour des civils, des check-points ont été mis en place afin de faire reconnaître les les "réfugiés" par les responsables des quartier.
(5) En 2001, de manière très similaire, le MNLF avait mené une opération armée dans un quartier de Zamboanga, prenant également des civils en otages pour protéger sa fuite. Assiégés par l’armée, les rebelles avaient négocié leur liberté contre celle des otages, tout en obtenant de conserver leurs armes, ce qui avait coûté la vie de 27 personnes lors du retrait final du MNLF.
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Cet affrontement vient s’ajouter à la série des attaques qui se sont succédées depuis le 9 septembre dernier sur l’île, mettant en péril le fragile processus de paix engagé depuis quelques mois entre Manille et les groupe rebelles armés de cette partie majoritairement musulmane de l’archipel.
Lundi 23 septembre, des hommes du Bangsamoro Islamic Freedom Fighters (BIFF) (1), ont attaqué quatre villages à Midsayap, vers 2 heures du matin, avant de battre en retraite face aux troupes armées philippines, a indiqué l’AFP. Lors des échanges de tirs, un soldat a été tué et un autre a été blessé, tandis que quatre combattants du BIFF étaient touchés mortellement. Pour couvrir leur fuite, les rebelles ont emmené avec eux une quinzaine d’otages ; des instituteurs et onze agriculteurs, dont certains ont ensuite été relâchés, a rapporté cet après-midi le porte-parole de l’armée, le lieutenant-colonel Dickson Hermoso. Un responsable religieux musulman serait en train de négocier la libération des otages encore aux mains des rebelles. Ces derniers continueraient d’échanger des coups de feux avec l’armée dans une chasse-poursuite qui à l’heure actuelle ne serait toujours pas achevée.
Selon Abu Misry Mama, porte-parole du BIFF, cette attaque « n’aurait rien à voir avec ce qui se passe en ce moment à Zamboanga », où les affrontement se poursuivent toujours ce lundi 23 septembre. Depuis exactement quinze jours en effet, la ville portuaire de Zamboanga située dans la province du même nom, à l’extrême sud-ouest de l’archipel, est le théâtre de violents combats entre les forces de l’ordre et le Front moro de libération nationale (MNLF)).
Lundi 9 septembre dernier, environ 200 combattants du MNLF (2) venus par la mer, déferlaient sur la ville de Zamboanga, saccageant tout sur leur passage et brûlant les maisons, afin de protester contre le traité passé entre le gouvernement et son rival le MILF (3). Refoulés par les forces de l'ordre, les rebelles se retranchaient alors dans trois quartiers de la banlieue de Zamboanga, après avoir pris en otages près de 250 civils avec l’intention de s’en servir comme « boucliers humains ».
Encerclés par les forces spéciales et 4 500 soldats qui ont été déployés dans la ville, les combattants islamiques continuent toujours ce lundi 23 septembre de résister, repliés dans un chapelet de maisons avec leurs derniers otages.
Selon le porte-parole de la police de la région, Ariel Huesca, les rebelles seraient moins d’une cinquantaine à présent, la moitié d’entre eux ayant été tués et un très grand nombre ayant été capturés ou s’étant rendus. Les otages seraient quant à eux une vingtaine, plus de 170 d’entre eux ayant été libérés ou ayant réussi à s’échapper (4).« Nous sommes maintenant engagés dans un combat de rue presque au corps à corps ; nous allons de maison en maison, de pièce en pièce », explique ce lundi le porte-parole de l’armée, le lieutenant -colonel Ramon Zagala à l’AFP.
Dès le week-end dernier, le gouvernement philippin avait annoncé l’imminence de la victoire sur les rebelles désormais encerclés. Pourtant jeudi 12 septembre, un autre groupe armé de près de 200 personnes, se réclamant du BIFF, du MNLF et du groupuscule terroriste Abu Sayyaf, avait tenté une opération de diversion en attaquant la ville de Lamitan, enclave catholique située sur Basilan, île proche de Zamboanga. Le lendemain, vendredi 13 septembre, le MNLF avait libéré un otage, un prêtre catholique, le chargeant de transmettre une demande de cessez-le-feu et la promesse de Manille de laisser repartir les combattants rebelles librement.
« Nur Miisuari [le leader du MNLF] devra rendre des comptes », a déclaré en réponse le président Aquino dimanche 22 septembre, ajoutant que « le ministère de la Justice le poursuivrait pour actes criminels ». Arrivé à Zamboanga le 13 septembre pour diriger les opérations, Benigno Aquino a donné aussitôt l’ordre de lancer l’assaut contre les insurgés, décidé à ne pas voir se reproduire les événements de 2001 (5). Dès lundi 16 septembre, des tirs de roquettes visaient l’île de Basilan, dispersant les alliés du MNLF, tandis que l’armée entreprenait la reconquête des quartiers où s’étaient retranchés les indépendantistes.
Samedi 21 septembre, alors que la tension était à son comble, le Cardinal Luis Antonio Tagle, archevêque de Manille a tenu à rappeler la position de l’Eglise catholique dans la « crise de Zamboanga », demandant au gouvernement et à tous les acteurs du conflit que « soit privilégiée à tout prix la voie du dialogue ». S’exprimant depuis Rome où il était en déplacement, l’archevêque a voulu marquer son soutien à la grande manifestation suivie d’une veillée pour la paix qui se déroulaient au même moment dans la capitale des Philippines. « Nous espérons un effort de dialogue et une solution négociée à [cette] crise ; en tant qu’Eglise, nous unissons nos voix à celles des Evêques de Mindanao, demandant de construire la paix dans le sud des Philippines », a déclaré Mgr Tagle.
Reprenant l’analyse faite par les évêques des Philippines dans leur déclaration du 16 septembre dernier, selon laquelle "l’action des rebelles du MNLF trouvait sa source dans les négociations que Manille avait menées avec leur rival du MILF", le cardinal soulignait que si « la situation de Mindanao était complexe et délicate », il ne pouvait être question pour l’Eglise d’accepter « la destruction des biens et propriétés, l’évacuation et la souffrance des civils et toute forme de violence », et que « la voie pour résoudre toute controverse restait le dialogue. »
Le bilan provisoire des combats depuis le 9 septembre est estimé ce lundi 23 septembre au soir à plus de 120 morts (dont au moins 102 guérilleros et une quinzaine de soldats et de policiers), 117 rebelles capturés et plus de 120 blessés dans les deux camps. Du côté des civils, le bilan est également très lourd ; 12 personnes tuées, 49 blessés, plus de 10 000 maisons brûlées, et quelque 111 000 réfugiés de Zamboanga, s’entassant dans des conditions sanitaires désastreuses dans les stades, écoles, églises et mosquées environnants.
(1) Le BIFF, groupe dissident du MILF ((Front moro de libération islamique) est dirigé par Amerik Umbra Kato, et a mené plusieurs attaques dans différentes provinces de Mindanao depuis 2008.
(2) Fondé en 1969, le Front moro de libération nationale (MNLF), dirigé par Nur Misuari, est l’acteur historique du conflit à Mindanao.
(3) Les derniers accords entre le gouvernement philippin et les mouvements indépendantistes musulmans avaient fait naître l’espoir que la guerre civile larvée qui régnait à Mindanao depuis quarante ans (plus de 150 000 morts), allait enfin s’achever. Le MNLF, dirigé par Nur Misuari, avait été le premier à signer avec Manille un accord de paix en 1996, renonçant à l'indépendance en échange de la création de la Région autonome musulmane de Mindanao (ARMM). Mais le 14 juillet 2013, après plusieurs mois de négociations sous l’égide de la Malaisie, le MILF et le gouvernement philippin signaient un accord sur le partage des richesses de la future région semi-autonome musulmane de Mindanao. Le MILF y obtenait 75 % des futurs revenus miniers, déclenchant la colère du MNLF qui promettait de reprendre les armes.
(4) L’armée rapporte que plusieurs rebelles ayant tenté de fuir en se faisant passer pour des civils, des check-points ont été mis en place afin de faire reconnaître les les "réfugiés" par les responsables des quartier.
(5) En 2001, de manière très similaire, le MNLF avait mené une opération armée dans un quartier de Zamboanga, prenant également des civils en otages pour protéger sa fuite. Assiégés par l’armée, les rebelles avaient négocié leur liberté contre celle des otages, tout en obtenant de conserver leurs armes, ce qui avait coûté la vie de 27 personnes lors du retrait final du MNLF.
(Source: Eglises d'Asie, 23 septembre 2013)
Bishops from the Ecclesiastical Province of Hanoi express their full support to Vinh Diocese
J.B. An Dang
23:55 23/09/2013
In a Letter of Communion dated September 21 to Bishop Paul Nguyen Thai Hop of Vinh Diocese, 8 bishops from the Ecclesiastical Province of Hanoi expressed their full support to the prelate, priests and the faithful who have been victims of attacks by Vietnamese government, both physical and verbal.
The bishops in the North Vietnam condemned the attacks as a clear violation of the rights to freedom of religion or belief, calling the Vietnamese government to release the two parishioners still detained, and to halt immediately all attacks on the Church in Vietnam and lift restriction on religious freedom.
Both Archbishop Joseph Ngo Quang Kiet and Archbishop Peter Nguyen Van Nhon, the former and the current leader of the Archdiocese of Hanoi also sent their letters to express their undaunted support to Bishop Paul Pham and My Yen parishioners.
State media outlets, meanwhile have repeatedly given extensive coverage to the meeting of the Vietnam Committee for Solidarity of Catholics, a pro-government group set up by the Communist Party in 1955 with the goal of establishing a “patriotic Church” after the model established by the Chinese Communist Party. Catholics suspicious of the group are concerned to see that 500 priests, religious, and lay people attended the 2-day meeting of the state-sponsored group to express their “full support” to the regime. The meeting was seen by many as the largest assembly ever of the group in the archdiocese of Saigon, the group’s stronghold.
The bishops in the North Vietnam condemned the attacks as a clear violation of the rights to freedom of religion or belief, calling the Vietnamese government to release the two parishioners still detained, and to halt immediately all attacks on the Church in Vietnam and lift restriction on religious freedom.
Both Archbishop Joseph Ngo Quang Kiet and Archbishop Peter Nguyen Van Nhon, the former and the current leader of the Archdiocese of Hanoi also sent their letters to express their undaunted support to Bishop Paul Pham and My Yen parishioners.
State media outlets, meanwhile have repeatedly given extensive coverage to the meeting of the Vietnam Committee for Solidarity of Catholics, a pro-government group set up by the Communist Party in 1955 with the goal of establishing a “patriotic Church” after the model established by the Chinese Communist Party. Catholics suspicious of the group are concerned to see that 500 priests, religious, and lay people attended the 2-day meeting of the state-sponsored group to express their “full support” to the regime. The meeting was seen by many as the largest assembly ever of the group in the archdiocese of Saigon, the group’s stronghold.
Tin Giáo Hội Việt Nam
Đức cha Tổng Thư ký Hội đồng Giám mục Việt Nam thăm Giáo phận Vinh
Gia Phong
08:58 23/09/2013
Đức Cha Tổng Thư ký Hội đồng Giám mục Việt Nam thăm Giáo phận Vinh
Đức Cha Cosma Hoàng Văn Đạt, Giám mục Giáo phận Bắc Ninh, Tổng thư ký Hội đồng Giám mục Việt Nam, đã đến thăm Giáo phận Vinh vào chiều hôm qua 22/9/2013.
Đúng 18 giờ, ngài đến thăm hỏi giáo dân Mỹ Yên và cầu nguyện tại Linh địa Trại Gáo. Cùng đi với Đức Cha Cosma có Đức Cha Phaolô, cha quản lý TGM Antôn Trần Văn Công, cha chánh Văn phòng TGM Phaolô Nguyễn Văn Hiểu, cha Phó chánh Văn phòng Phêrô Nguyễn Đoài.
Đây là cử chỉ biểu tỏ tình hiệp thông liên đới của Hội đồng Giám mục Việt Nam đối với Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Đức Cha Phụ tá Phêrô Nguyễn Văn Viên cùng toàn thể cộng đồng dân Chúa trong Giáo phận Vinh, đặc biệt là hiệp thông cầu nguyện cho bà con giáo dân giáo xứ Mỹ Yên đã và đang trải qua giai đoạn khó khăn thử thách.
Sáng ngày 23/9/2013, Đức Cha Tổng Thư ký đã chủ sự thánh lễ cầu bình an cho Giáo phận Vinh. Cùng đồng tế với ngài, có Đức Cha Phaolô và các cha ở Tòa Giám mục.
Trong lời chia sẻ, Đức Cha chủ tế nói: “Bản thân tôi và Giáo phận Bắc Ninh luôn luôn ở bên cạnh Đức Cha Phaolô và giáo phận Vinh, bây giờ thì có mặt thể lý, còn lúc khác thì có mặt cách thiêng liêng.”
Vị Tổng Thư ký nói rằng các giám mục miền Bắc cũng như các giám mục trong Hội đồng Giám mục Việt Nam đều tìm được tiếng nói chung về vụ việc này.
“Nghĩ về vụ Mỹ Yên, tôi nhớ đến một đề thi tốt nghiệp thời đệ nhất cấp cách đây khoảng 40 năm: “Em hãy bình luận câu ‘Sự thật thắng gian dối, đạo đức thắng tội ác, tình thương thắng hận thù.’ Tôi không nhớ mình làm bài như thế nào nhưng càng lớn càng thấy điều đó đúng.”
Thời gian này, các Giáo phận, các cộng đồng người Công Giáo trong và ngoài nước đã gửi thư hiệp thông với Giáo phận Vinh, nguyện cùng sát cánh với Giáo phận Vinh trong hoàn cảnh đau thương khốn khó này. Những người yêu chuộng công lý và hòa bình cũng đã cảm thông chia sẻ với những đau thương của Giáo phận Vinh bằng những bài viết thể hiện tình hiệp thông sâu sắc, thể hiện khát vọng đấu tranh cho sự thật được sáng tỏ để bình an sớm được lập lại trên giáo xứ Mỹ Yên, để nhà cầm quyền không lạm quyền trong cách hành xử với nhân dân nhưng phải biết tôn trọng nhân phẩm, nhân quyền và quyền tự do tôn giáo. Bởi cách quản trị chà đạp trên các quyền căn bản của con người là đầu mối gây ra những rạn nứt và đổ vỡ khối đại đoàn kết trong xã hội.
Hết thảy mọi người, không phân biệt lương dân hay giáo dân, đều mong muốn sống trong an bình, đoàn kết và hòa hợp. Một dân tộc bị xung đột và chia rẽ là một dân tộc đang lâm vào khủng hoảng và là mầm mống triệt tiêu sức mạnh. Trong trường kỳ lịch sử và trong hành trình văn hóa của dân tộc Việt đã chứng minh rõ điều đó.
Đúng 18 giờ, ngài đến thăm hỏi giáo dân Mỹ Yên và cầu nguyện tại Linh địa Trại Gáo. Cùng đi với Đức Cha Cosma có Đức Cha Phaolô, cha quản lý TGM Antôn Trần Văn Công, cha chánh Văn phòng TGM Phaolô Nguyễn Văn Hiểu, cha Phó chánh Văn phòng Phêrô Nguyễn Đoài.
Đây là cử chỉ biểu tỏ tình hiệp thông liên đới của Hội đồng Giám mục Việt Nam đối với Đức Cha Phaolô Nguyễn Thái Hợp, Đức Cha Phụ tá Phêrô Nguyễn Văn Viên cùng toàn thể cộng đồng dân Chúa trong Giáo phận Vinh, đặc biệt là hiệp thông cầu nguyện cho bà con giáo dân giáo xứ Mỹ Yên đã và đang trải qua giai đoạn khó khăn thử thách.
Sáng ngày 23/9/2013, Đức Cha Tổng Thư ký đã chủ sự thánh lễ cầu bình an cho Giáo phận Vinh. Cùng đồng tế với ngài, có Đức Cha Phaolô và các cha ở Tòa Giám mục.
Trong lời chia sẻ, Đức Cha chủ tế nói: “Bản thân tôi và Giáo phận Bắc Ninh luôn luôn ở bên cạnh Đức Cha Phaolô và giáo phận Vinh, bây giờ thì có mặt thể lý, còn lúc khác thì có mặt cách thiêng liêng.”
Vị Tổng Thư ký nói rằng các giám mục miền Bắc cũng như các giám mục trong Hội đồng Giám mục Việt Nam đều tìm được tiếng nói chung về vụ việc này.
“Nghĩ về vụ Mỹ Yên, tôi nhớ đến một đề thi tốt nghiệp thời đệ nhất cấp cách đây khoảng 40 năm: “Em hãy bình luận câu ‘Sự thật thắng gian dối, đạo đức thắng tội ác, tình thương thắng hận thù.’ Tôi không nhớ mình làm bài như thế nào nhưng càng lớn càng thấy điều đó đúng.”
Thời gian này, các Giáo phận, các cộng đồng người Công Giáo trong và ngoài nước đã gửi thư hiệp thông với Giáo phận Vinh, nguyện cùng sát cánh với Giáo phận Vinh trong hoàn cảnh đau thương khốn khó này. Những người yêu chuộng công lý và hòa bình cũng đã cảm thông chia sẻ với những đau thương của Giáo phận Vinh bằng những bài viết thể hiện tình hiệp thông sâu sắc, thể hiện khát vọng đấu tranh cho sự thật được sáng tỏ để bình an sớm được lập lại trên giáo xứ Mỹ Yên, để nhà cầm quyền không lạm quyền trong cách hành xử với nhân dân nhưng phải biết tôn trọng nhân phẩm, nhân quyền và quyền tự do tôn giáo. Bởi cách quản trị chà đạp trên các quyền căn bản của con người là đầu mối gây ra những rạn nứt và đổ vỡ khối đại đoàn kết trong xã hội.
Hết thảy mọi người, không phân biệt lương dân hay giáo dân, đều mong muốn sống trong an bình, đoàn kết và hòa hợp. Một dân tộc bị xung đột và chia rẽ là một dân tộc đang lâm vào khủng hoảng và là mầm mống triệt tiêu sức mạnh. Trong trường kỳ lịch sử và trong hành trình văn hóa của dân tộc Việt đã chứng minh rõ điều đó.
Truyền thông Bảo Vệ Sự Sống tại Giáo xứ Tân Lạc và Suối Mơ, hạt Bảo Lộc, giáo phận Đà Lạt
Anthony Đông Thái
09:23 23/09/2013
Truyền thông Bảo Vệ Sự Sống tại Giáo xứ Tân Lạc và Suối Mơ, hạt Bảo Lộc, giáo phận Đà Lạt
Nhận lời mời của Ban Caritas giáo phận Đà Lạt, Cha Giuse Nguyễn Phát Tài – Phó giám đốc chuyên trách về Y tế và Sức khỏe Cộng đồng của Ban Caritas giáo phận Phú Cường đã đến chia sẻ và thực hiện truyền thông chủ đề Bảo Vệ Sự Sống tại 02 giáo xứ mới được thiết lập cuối năm 2012: Tân Lạc và Suối Mơ đều thuộc giáo hạt Bảo Lộc, giáo phận Đàt Lạt.
Theo đúng lịch trình, buổi truyền thông được thực hiện trước hết lúc 17 giờ chiều Thứ bảy, ngày 21/09/2013 tại giáo xứ Tân Lạc – một giáo xứ ở sâu trong vùng đồi núi Bảo Lộc, và 09 giờ sáng Chúa Nhật, ngày 22/09/2013 tại giáo xứ Suối Mơ. Các nhân viên Ban Caritas Đà Lạt dẫn đường và tổ chức.
Tại giáo xứ Tân Lạc, ngay sau khi kết thúc Thánh lễ mừng kính Thánh sử Matthêô tông đồ và mừng bổn mạng Ban đọc sách và giúp lễ của giáo xứ, dù trơi mưa gió liên tục cả ngày những vẫn có gần 300 giáo dân tiếp tục ngồi lại trong ngôi Thánh đường để nghe bài giảng về Bảo Vệ Sự Sống của Cha Giuse Nguyễn Phát Tài.
Trong chủ đề truyền thông về Bảo Vệ Sự Sống, bài giảng gồm có 02 phần: Màu Nhiệm Sự Sống và Phương Pháp Tránh Thai Tự Nhiên.
Với Màu Nhiệm Sự Sống, Cha Giuse đã chia sẻ về Màu Nhiệm Sự Sống mà Thiên Chúa ban cho loài người, khởi sự từ việc Chúa tạo ra Adam và Eva (x. St 2,4b–3,24) cho đến trình thuật Cain cho mình có quyền trên sự sống và giết em mình là Abel (x. St 4,1-26) trong Sách Sáng Thế. Người đã ghi dấu lên Cain vì e ngại Cain bị giết, dù Cain đã phạm trọng tội giết em: Chúa bảo: "Không có vậy đâu, hễ ai giết Cain, thì sẽ bị phạt gấp bảy lần" (St 4, 1-15. 25). Thiên Chúa đã tỏ rõ ân sủng của Người và luôn mong muốn Sự Sống.
Trong Phương Pháp Tránh Thai Tự Nhiên, Cha nhấn mạnh việc Giáo Hội không chấp nhận các phương pháp tránh thai không tự nhiên như: làm cho không thụ thai (bao cao su, màng ngăn tử cung, thuốc ngăn rụng trứng,...), diệt phôi thai (vòng tránh thai, thuốc ngừa thai...), diệt thai và phá thai. Vì vậy, chỉ có phương pháp tránh thai tự nhiên mới được Giáo Hội chấn nhận. Theo đó, mọi người phải kiêng giao hợp trong thời kỳ trứng rụng nếu không muốn có thai. Phương pháp này cần biết rõ chu kỳ kinh nguyệt của người nữ để biết giai đoạn nào có khả năng thụ tinh và không thụ tinh.
Theo giáo dân tham dự buổi truyền thông, đây là những kiến thức, thông tin rất bổ ích cho mọi người, nhất là đối với những người ở vùng sâu vùng xa, vùng nghèo khó. Vì bận mưu sinh và sự hạn chế về học vấn nên người dân không biết được những kiến thức cơ bản này. Do vậy, nhiều gia đình hiện nay mà vẫn có đến 12 người con; có nhiều giáo dân sử dụng phương pháp tránh thai không tự nhiên biết là phạm luật của Giáo Hội nhưng lại không biết cách nào khác để ngừa thai.
Anthony Đông Thái
Theo đúng lịch trình, buổi truyền thông được thực hiện trước hết lúc 17 giờ chiều Thứ bảy, ngày 21/09/2013 tại giáo xứ Tân Lạc – một giáo xứ ở sâu trong vùng đồi núi Bảo Lộc, và 09 giờ sáng Chúa Nhật, ngày 22/09/2013 tại giáo xứ Suối Mơ. Các nhân viên Ban Caritas Đà Lạt dẫn đường và tổ chức.
Tại giáo xứ Tân Lạc, ngay sau khi kết thúc Thánh lễ mừng kính Thánh sử Matthêô tông đồ và mừng bổn mạng Ban đọc sách và giúp lễ của giáo xứ, dù trơi mưa gió liên tục cả ngày những vẫn có gần 300 giáo dân tiếp tục ngồi lại trong ngôi Thánh đường để nghe bài giảng về Bảo Vệ Sự Sống của Cha Giuse Nguyễn Phát Tài.
Trong chủ đề truyền thông về Bảo Vệ Sự Sống, bài giảng gồm có 02 phần: Màu Nhiệm Sự Sống và Phương Pháp Tránh Thai Tự Nhiên.
Với Màu Nhiệm Sự Sống, Cha Giuse đã chia sẻ về Màu Nhiệm Sự Sống mà Thiên Chúa ban cho loài người, khởi sự từ việc Chúa tạo ra Adam và Eva (x. St 2,4b–3,24) cho đến trình thuật Cain cho mình có quyền trên sự sống và giết em mình là Abel (x. St 4,1-26) trong Sách Sáng Thế. Người đã ghi dấu lên Cain vì e ngại Cain bị giết, dù Cain đã phạm trọng tội giết em: Chúa bảo: "Không có vậy đâu, hễ ai giết Cain, thì sẽ bị phạt gấp bảy lần" (St 4, 1-15. 25). Thiên Chúa đã tỏ rõ ân sủng của Người và luôn mong muốn Sự Sống.
Trong Phương Pháp Tránh Thai Tự Nhiên, Cha nhấn mạnh việc Giáo Hội không chấp nhận các phương pháp tránh thai không tự nhiên như: làm cho không thụ thai (bao cao su, màng ngăn tử cung, thuốc ngăn rụng trứng,...), diệt phôi thai (vòng tránh thai, thuốc ngừa thai...), diệt thai và phá thai. Vì vậy, chỉ có phương pháp tránh thai tự nhiên mới được Giáo Hội chấn nhận. Theo đó, mọi người phải kiêng giao hợp trong thời kỳ trứng rụng nếu không muốn có thai. Phương pháp này cần biết rõ chu kỳ kinh nguyệt của người nữ để biết giai đoạn nào có khả năng thụ tinh và không thụ tinh.
Theo giáo dân tham dự buổi truyền thông, đây là những kiến thức, thông tin rất bổ ích cho mọi người, nhất là đối với những người ở vùng sâu vùng xa, vùng nghèo khó. Vì bận mưu sinh và sự hạn chế về học vấn nên người dân không biết được những kiến thức cơ bản này. Do vậy, nhiều gia đình hiện nay mà vẫn có đến 12 người con; có nhiều giáo dân sử dụng phương pháp tránh thai không tự nhiên biết là phạm luật của Giáo Hội nhưng lại không biết cách nào khác để ngừa thai.
Anthony Đông Thái
Giáo xứ Tân Lạc mừng bổn mạng Ban Thừa tác viên đọc sách và giúp lễ
Anthony Đông Thái
09:34 23/09/2013
Giáo xứ Tân Lạc mừng bổn mạng Ban Thừa tác viên đọc sách và giúp lễ
Thứ bảy, 21/09/2013, nhân ngày Giáo Hội mừng kính Thánh Matthêu tông đồ, tác giả sách Tin Mừng, giáo xứ Tân Lạc – một giáo xứ mới được thiết lập thuộc giáo hạt Bảo Lộc, giáo phận Đà Lạt đã tổ chức Thánh lễ mừng bổn mạng cho các Thừa tác viên của Ban đọc sách (Lời Chúa) và giúp lễ (lễ sinh).
Xem hình
Cách đây hơn 1 năm, vào sáng Chúa Nhật ngày 15 tháng 01 năm 2012, Đức Cha Antôn Vũ Huy Chương - Giám mục giáo phận Đà Lạt đã cử hành Thánh lễ Tạ Ơn xác lập Giáo xứ Tân Lạc, được tách ra từ Giáo xứ Tân Hóa. Đồng thời, Đức Cha cũng bổ nhiệm Cha Phanxicô Xavie Trần Văn Bình làm Quản xứ Tiên khởi.
Tân Lạc trước kia là giáo họ Emmanuel Lê Văn Phụng được khai sinh từ những năm 1989 - 1991 do Cha cố Alphongsô Trần Khánh Thành.
Ngày 13/12/2008, Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn - nguyên Giám mục Giáo phận đã cử hành Thánh lễ cung hiến Giáo họ Tân Lạc với tước hiệu Các Thánh Tử Đạo Việt Nam.
Từ một vùng đất kinh tế mới nghèo khổ, hoang sơ, khó khăn trong giao thông nhưng giàu về tiềm năng kinh tế, ngày nay Tân Lạc đã có ngôi Thánh đường khang trang. Ban đọc sách và giúp lễ hiện nay gần 70 thừa tác viên, trong đó các lễ sinh là 50 người.
Trong Thánh lễ, Cha xứ Phanxicô Xavie Trần Văn Bình đã có những chia sẻ với cộng đoàn qua bài giảng về Lời Chúa, đồng thời Cha cũng kêu gọi và cảm ơn các giáo dân đã và đang tích cực tham gia vào các công việc chung của giáo xứ, cụ thể là Ban đọc sách và giúp lễ. Đồng tế Thánh lễ có Cha Giuse Nguyễn Phát Tài, giáo xứ chính tòa Phú Cường, giáo phận Phú Cường.
Thánh lễ diễn ra trong không khí trang nghiêm, sốt sắng với sự tham dự đông đảo của các giáo dân trong giáo xứ Tân Lạc.
Anthony Đông Thái
Thứ bảy, 21/09/2013, nhân ngày Giáo Hội mừng kính Thánh Matthêu tông đồ, tác giả sách Tin Mừng, giáo xứ Tân Lạc – một giáo xứ mới được thiết lập thuộc giáo hạt Bảo Lộc, giáo phận Đà Lạt đã tổ chức Thánh lễ mừng bổn mạng cho các Thừa tác viên của Ban đọc sách (Lời Chúa) và giúp lễ (lễ sinh).
Xem hình
Cách đây hơn 1 năm, vào sáng Chúa Nhật ngày 15 tháng 01 năm 2012, Đức Cha Antôn Vũ Huy Chương - Giám mục giáo phận Đà Lạt đã cử hành Thánh lễ Tạ Ơn xác lập Giáo xứ Tân Lạc, được tách ra từ Giáo xứ Tân Hóa. Đồng thời, Đức Cha cũng bổ nhiệm Cha Phanxicô Xavie Trần Văn Bình làm Quản xứ Tiên khởi.
Tân Lạc trước kia là giáo họ Emmanuel Lê Văn Phụng được khai sinh từ những năm 1989 - 1991 do Cha cố Alphongsô Trần Khánh Thành.
Ngày 13/12/2008, Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Nhơn - nguyên Giám mục Giáo phận đã cử hành Thánh lễ cung hiến Giáo họ Tân Lạc với tước hiệu Các Thánh Tử Đạo Việt Nam.
Từ một vùng đất kinh tế mới nghèo khổ, hoang sơ, khó khăn trong giao thông nhưng giàu về tiềm năng kinh tế, ngày nay Tân Lạc đã có ngôi Thánh đường khang trang. Ban đọc sách và giúp lễ hiện nay gần 70 thừa tác viên, trong đó các lễ sinh là 50 người.
Trong Thánh lễ, Cha xứ Phanxicô Xavie Trần Văn Bình đã có những chia sẻ với cộng đoàn qua bài giảng về Lời Chúa, đồng thời Cha cũng kêu gọi và cảm ơn các giáo dân đã và đang tích cực tham gia vào các công việc chung của giáo xứ, cụ thể là Ban đọc sách và giúp lễ. Đồng tế Thánh lễ có Cha Giuse Nguyễn Phát Tài, giáo xứ chính tòa Phú Cường, giáo phận Phú Cường.
Thánh lễ diễn ra trong không khí trang nghiêm, sốt sắng với sự tham dự đông đảo của các giáo dân trong giáo xứ Tân Lạc.
Anthony Đông Thái
Hội Tông Đồ giáo xứ Thạch Bích mừng Lễ Thánh Mátthêu
Tin Yêu
17:44 23/09/2013
HÀ NỘI – ngày 21 tháng 9 năm 2013, 281 thành viên hội tông đồ đương, cựu(Ban Hành Giáo) giáo xứ Thạch Bích hân hoan mừng lễ thánh Mát-thêu Tông Đồ.
Xem hình ảnh
Thánh lễ được cử hành lúc 5h30. Chủ tế trong thánh lễ do cha xứ Phao-lô Nguyễn Văn Đoàn – Quản hạt Thanh Oai, cùng đồng tế với ngài, có cha phó Antôn Ngô Văn thông và cha phó Phêrô Nguyễn Ngọc Trung.
Khởi đầu bài giảng, cha phó Antôn mời gọi cộng đoàn, đặc biệt mọi thành viên trong chi hội Tông Đồ, những người đã lãnh nhận “bình an của Chúa” thì cũng hãy trở nên khí cụ bình an của Chúa cho mọi người… Hưởng ứng lời mời gọi của Đức Thánh Cha, hãy cầu nguyện cho sự hòa bình tại Syria và Trung Đông. Hiệp ý cầu nguyện cho giáo xứ Mỹ Yên, giáo phận Vinh… Theo đó, ngài chia sẻ về thánh Mát-thêu, và mời gọi mỗi thành viên trong chi hội Tông Đồ noi gương thánh Mát-thêu, biết mau mắn đáp trả lời mời gọi của Đức Giêsu, bước theo và làm tông đồ nhiệt thành của Ngài…
Để chuẩn bị cho ngày lễ, hội tông đồ đã có ba ngày học hỏi và tĩnh tâm. Khai mạc tuần tam nhật tĩnh tâm, cha xứ Phao-lô Nguyễn Văn Đoàn chia sẻ với chủ đề: “Tinh thần và sứ mạng của người tông đồ”. Kết thúc buổi chia sẻ, cha Phao-lô đặt Mình Thánh Chúa để mọi người thờ lạy, tạ ơn và cầu xin với Chúa. Buổi tĩnh tâm thứ hai với chủ đề: “Thiên Chúa yêu tôi”. Đề tài ngày thứ ba là: “Phục vụ trong Tin Yêu và Hy Vọng”. Với tuần tam nhật tĩnh tâm, đã giúp ban tông đồ đương, cựu nhìn lại để biết được tình yêu của Thiên Chúa dành cho mỗi người. Đồng thời giúp cho ban tông đồ ý thức được ơn gọi và sứ mạng mà Thiên Chúa trao cho mỗi người, những nén bạc Chúa trao cho cần phải sinh lời cho Chúa. Giúp mọi người ý thức được lời mời gọi của Chúa rằng: chính anh em là muối cho đời(Mt5,13), là ánh sáng cho trần gian(Mt5,14), “anh em là chứng nhân của Thầy” (Cv1,8)…
Buổi sáng của chính ngày lễ, vào lúc 8h30, hội tông đồ đã có một giờ báo cáo tổng kết trong năm qua và định hướng cho năm tới. Buổi họp có sự hiện diện của cha xứ, cha phó và quý thầy, sau đó là giờ hội thảo liên quan đến những vấn đề tổ chức giáo xứ. Kết thúc buổi làm việc buổi sáng là giờ chầu tạ ơn. Sau đó là là bữa tiệc mừng lễ Bổn mạng tại hội trường của giáo xứ.
Ngày lễ quan thày kết kêt thúc, hội tông đồ ai ai cũng thấy vui mừng, được tiếp thêm sức mạnh như bài hát họ yêu thích: Gặp gỡ Đức Ki-tô, biến đổi cuộc đời mình, gặp gỡ Đức Ki-tô đón nhận ơn tái sinh, gặp gỡ Đức Ki-tô chân thành mình gặp mình, gặp gỡ Đức Ki-tô nẩy sinh tình đệ huynh. Để rồi ban tông đồ lại tiếp tục sứ mạng phục vụ trong tin yêu, phục vụ quên mình, phuc vụ không đòi đền đáp…, phục vụ vì Chúa Ki-tô.
Xem hình ảnh
Thánh lễ được cử hành lúc 5h30. Chủ tế trong thánh lễ do cha xứ Phao-lô Nguyễn Văn Đoàn – Quản hạt Thanh Oai, cùng đồng tế với ngài, có cha phó Antôn Ngô Văn thông và cha phó Phêrô Nguyễn Ngọc Trung.
Khởi đầu bài giảng, cha phó Antôn mời gọi cộng đoàn, đặc biệt mọi thành viên trong chi hội Tông Đồ, những người đã lãnh nhận “bình an của Chúa” thì cũng hãy trở nên khí cụ bình an của Chúa cho mọi người… Hưởng ứng lời mời gọi của Đức Thánh Cha, hãy cầu nguyện cho sự hòa bình tại Syria và Trung Đông. Hiệp ý cầu nguyện cho giáo xứ Mỹ Yên, giáo phận Vinh… Theo đó, ngài chia sẻ về thánh Mát-thêu, và mời gọi mỗi thành viên trong chi hội Tông Đồ noi gương thánh Mát-thêu, biết mau mắn đáp trả lời mời gọi của Đức Giêsu, bước theo và làm tông đồ nhiệt thành của Ngài…
Để chuẩn bị cho ngày lễ, hội tông đồ đã có ba ngày học hỏi và tĩnh tâm. Khai mạc tuần tam nhật tĩnh tâm, cha xứ Phao-lô Nguyễn Văn Đoàn chia sẻ với chủ đề: “Tinh thần và sứ mạng của người tông đồ”. Kết thúc buổi chia sẻ, cha Phao-lô đặt Mình Thánh Chúa để mọi người thờ lạy, tạ ơn và cầu xin với Chúa. Buổi tĩnh tâm thứ hai với chủ đề: “Thiên Chúa yêu tôi”. Đề tài ngày thứ ba là: “Phục vụ trong Tin Yêu và Hy Vọng”. Với tuần tam nhật tĩnh tâm, đã giúp ban tông đồ đương, cựu nhìn lại để biết được tình yêu của Thiên Chúa dành cho mỗi người. Đồng thời giúp cho ban tông đồ ý thức được ơn gọi và sứ mạng mà Thiên Chúa trao cho mỗi người, những nén bạc Chúa trao cho cần phải sinh lời cho Chúa. Giúp mọi người ý thức được lời mời gọi của Chúa rằng: chính anh em là muối cho đời(Mt5,13), là ánh sáng cho trần gian(Mt5,14), “anh em là chứng nhân của Thầy” (Cv1,8)…
Buổi sáng của chính ngày lễ, vào lúc 8h30, hội tông đồ đã có một giờ báo cáo tổng kết trong năm qua và định hướng cho năm tới. Buổi họp có sự hiện diện của cha xứ, cha phó và quý thầy, sau đó là giờ hội thảo liên quan đến những vấn đề tổ chức giáo xứ. Kết thúc buổi làm việc buổi sáng là giờ chầu tạ ơn. Sau đó là là bữa tiệc mừng lễ Bổn mạng tại hội trường của giáo xứ.
Ngày lễ quan thày kết kêt thúc, hội tông đồ ai ai cũng thấy vui mừng, được tiếp thêm sức mạnh như bài hát họ yêu thích: Gặp gỡ Đức Ki-tô, biến đổi cuộc đời mình, gặp gỡ Đức Ki-tô đón nhận ơn tái sinh, gặp gỡ Đức Ki-tô chân thành mình gặp mình, gặp gỡ Đức Ki-tô nẩy sinh tình đệ huynh. Để rồi ban tông đồ lại tiếp tục sứ mạng phục vụ trong tin yêu, phục vụ quên mình, phuc vụ không đòi đền đáp…, phục vụ vì Chúa Ki-tô.
Tin Giáo Hội Việt Nam 18/9 - 24/9/2013
VietCatholic Network
18:18 23/09/2013
>Tin GHVN Tuần 24-Năm 2013
1. Phóng Sự Tin Tổng Hợp các buổi cầu nguyện cho giáo xứ Mỹ Yên giáo phận Vinh
Vạch trần những gian manh lọc lừa xảo trá của chính quyền và công an tỉnh Nghệ An.
Dùng nữ công an mặc thường phục, áo bông hoa giả dạng công chúng trà trộn vào trong đoàn giáo dân, ném gạch đá công an gây hỗn chiến, để công an có lý do đánh đập dã man giáo dân. Xin khán thính gỉa xem kỹ những hình ảnh nữ công an đầu đội khăn bông và mặc áo bông, xanh trắng trà trộn vào trong dân.
-Tuyên Bố của Linh Mục đoàn GP Vinh
2. Tin GP. Nha Trang
Lễ Giỗ lần thứ 11 của Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận tại Nhà Thờ Chánh Tòa Nha Trang
Vào lúc 17g00, ngày 16/09/2013, Đức Cha Giuse Võ Đức Minh, giám mục giáo phận Nha Trang chủ tế thánh lễ giỗ lần thứ 11 cho Đức Cố Hồng Y Phanxicô Nguyễn Văn Thuận.
Cùng đồng tế, có Cha Tổng Đại Đại Diện, quý Đức ông, quý Cha, quý Tu sĩ nam nữ, Chủng sinh và đông đảo giáo dân từ nhiều giáo xứ đến tham dự.
Trong phần chia sẻ Lời Chúa, Đức Cha chủ tế, đã dựa vào đoạn Tin Mừng: “Nếu hạt lúa rơi xuống đất mà không thối đi, nó chỉ trơ trọi một mình. Nhưng nếu nó thối đi, nó sinh nhiều bông hạt”
Qua đó, Đức Cha Minh đã nói lên những nét đẹp, trong cuộc đời của ĐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, Ngài không chỉ đặt niềm tin vững chắc của mình nơi Thiên Chúa và còn đặt trọn niềm tin của mình nơi Đức Kitô, Con Thiên Chúa, đấng cứu độ duy nhất trần gian.
Được biết, ĐHY Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, hồ sơ điều tra phong thánh của Ngài đã được niêm phong, để chuẩn bị cho tiến trình phong Á Thánh sắp tới.
3. Tin GP. Qui Nhơn
Ngày truyền thống Hiệp Hội Mến Thánh Giá Tại Thế (MTGTT)
Ngày 15/9/2013, hơn 210 anh chị em Mến Thánh Giá Tại Thế Qui Nhơn vùng Phan Rang, của nhiều giáo xứ thuộc giáo phận Qui Nhơn, đã tề tựu về giáo xứ Mằng Lăng, quê hương Á Thánh Anrê – Phú Yên, vị Tử đạo tiên khởi của Giáo Hội Việt Nam, để tham dự mừng lễ suy tôn Thánh Giá và lễ Đức Mẹ Sầu Bi, khai mạc giai đoạn huấn luyện chuyên biệt cho một số ứng viên và đón nhận một số ứng viên vào giai đoạn tìm hiểu và học hỏi, giao lưu trao đổi giữa các vùng.
Anh chị em khi đến Mằng Lăng, đã được các nữ tu và anh chị em trong hiệp hội thuộc giáo xứ Mằng Lăng, chào đón, thăm hỏi thân tình.
Sau khi chào thăm Cha sở giáo xứ Mằng Lăng, các nhóm đã về hội trường để sinh hoạt, với sự hiện diện của nữ tu Tổng Phụ Trách, quý chị đặc trách Mến Thánh Giá Tại Thế ở các vùng, nhóm.
Tại đây các anh chị em trong Hiệp hội MTGTT/QN đã gặp gỡ lắng nghe ý kiến của Ban Điều Hành, chia sẻ qua nhiều đề tài, đã ghi trong chương trình.
10 giờ 45, sau giờ giải lao, các nhóm MTGTT cùng nhau chia sẻ về sinh hoạt của mỗi nhóm ở các vùng.
11giờ 30, anh chị em MTGTT các vùng cùng với Cha sở Mằng Lăng dùng bữa cơm thịnh soạn chung với nhau.
12giờ 30, nghi thức bước vào giai đoạn Huấn luyện chuyên biệt về Hiệp Hội Mến Thánh Giá Tại Thế thuộc hệ gia đình.
15 giờ 00 Cha chánh xứ Mằng Lăng cùng cha phụ tá Carôlô Nguyễn Phan Huy Dũng dâng Thánh lễ đồng tế Chúa Nhật 24 thường niên.
Sau bài giảng là nghi thức gia nhập Hiệp Hội MTGTT/QN thuộc gia đình hội dòng MTG /QN cho 131 ứng viên bước vào giai đoạn Huấn luyện chuyên biệt và 79 ứng viên được nhận vào giai đoan tìm hiểu.
SauThánh lễ, hai cha cùng các nữ tu, các anh chị em MTGTT/QN dùng bữa cơm chiều chung với nhau,
Kết thúc ngày truyền thống là buổi trình diễn văn nghệ, với những tiết mục “cây nhà, lá vườn”
CÁC THÔNG BÁO
-Thông báo Toà Tổng Giám Mục Hà Nội hiệp thông với Gx Mỹ Yên, GP Vinh
-Thư của Toà Giám Mục Thanh Hóa hiệp thông với Gx Mỹ Yên GP Vinh
-Thông báo Toà Giám Mục Kontum hiệp thông với Gx Mỹ Yên, GP Vinh
-Thông báo của GP Vĩnh Long v/v bầu cử Giám Quản Tông Tông Toà của giáo phận