Ngày 15-12-2024
 
Phụng Vụ - Mục Vụ
Ngày 16/12: Chất vấn Chúa Giêsu – Lm Vinh-sơn Nguyễn Văn Định CS
Giáo hội năm châu
00:13 15/12/2024

Ngày 16/12: Chất vấn Chúa Giêsu – Lm Vinh-sơn Nguyễn Văn Định CS
 
Thuận theo Thánh Thần
Lm Minh Anh
14:39 15/12/2024
THUẬN THEO THÁNH THẦN
“Chúng tôi không biết!”.

“Thánh Kinh không công nhận một đức tin nào mà không dẫn đến sự mềm mỏng, cũng như không sự mềm mỏng nào mà không bắt nguồn từ đức tin! Chúa Thánh Thần là tác nhân của ‘chuyển động kép’ đó. Để được khôn ngoan, bạn hãy thuận theo Thánh Thần!” - Wilson Tozer.

Kính thưa Anh Chị em,

‘Thuận theo Thánh Thần!’. Lời khuyên của Tozer được gặp lại qua Lời Chúa hôm nay! Phù thuỷ Bilơam không thể làm gì khác hơn điều mà Thánh Thần buộc ông làm; các thượng tế và kỳ lão thời Chúa Giêsu thì không. Họ chất vấn Ngài về quyền uy của Ngài, nhưng khi Ngài đặt vấn đề phép rửa của Gioan do ai thì họ bảo, “Chúng tôi không biết!”.

Sách Dân Số tường thuật câu chuyện thú vị của Bilơam. Sau 40 năm lang thang giữa rừng vắng, Israel tiến vào đất hứa; họ vấp phải sự phản kháng gay gắt của vua Canaan, người sai Bilơam đi nguyền rủa Israel. Với người Canaan, lời nguyền của các thầy sãi có giá trị như lời thần minh. Trên đường, đột nhiên, con lừa của Bilơam không chịu đi, thiên thần Chúa cản nó. Bilơam đánh con vật thậm tệ, nó vẫn không nhúc nhích! Cuối cùng, qua miệng con lừa, Thiên Chúa lên tiếng, mắt Bilơam mở ra; ông trở nên mềm mỏng và thay vì chúc dữ, ông chúc lành. Chưa hết, Bilơam còn nói đến “Một vì sao xuất hiện từ Giacóp, một vương trượng trỗi dậy từ Israel”. Rõ ràng, dẫu là ngoại giáo, Bilơam vẫn là một người ‘thuận theo Thánh Thần!’.

Đang khi đó, những người đạo dòng, các lãnh đạo thời Chúa Giêsu thì không. Họ chống lại Gioan và Đấng Gioan loan báo. Chẳng hạn hôm nay, sau khi Chúa Giêsu đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ, họ đặt vấn đề, “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy?”. Ngài điềm tĩnh trả lời bằng một câu hỏi, “Phép rửa của Gioan do đâu mà có, do trời hay do người ta?”. Ngài biết, nhận định đúng đắn của họ về Gioan buộc họ nhìn nhận đúng đắn về Ngài; ủng hộ hay chống lại Gioan, họ ủng hộ hay chống lại Ngài. Sau khi suy nghĩ, họ trả lời, “Chúng tôi không biết!”. Họ không ‘thuận theo Thánh Thần!’.

“Chúng tôi không biết!”. Các nhà lãnh đạo không biết vì họ cố tình lờ đi mọi hiểu biết Thánh Kinh mà họ rất am tường; vì lẽ, trong đó, mọi điều đều ám chỉ Chúa Giêsu là Đấng Thiên Sai. Họ không biết vì họ sợ mất quyền lợi khi phải công nhận Ngài. Đang khi với Chúa Giêsu, Ngài không chỉ là Đấng Thiên Sai, nhưng còn là Đấng Cứu Độ! Ai đến với Ngài, sự thật giải phóng họ; người ấy sẽ tìm được niềm vui, tự do và hạnh phúc. Thật ý nghĩa với Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, nẻo đường Ngài, xin dạy cho con biết!”.

Anh Chị em,

“Chúng tôi không biết!”. Rồi đây, cuối đời của Chúa Giêsu, Philatô và các thượng tế, kinh sư, kỳ lão cũng sẽ ‘rửa tay’ và lặp lại những lời đó; để chính họ sẽ đưa Ngài đến cái chết thập giá. Cả chúng ta, “Chúng tôi không biết!”, một câu trả lời thường được nghe và cũng thường được nói. Chúng ta không biết vì không muốn biết, cũng như không bao giờ nhìn nhận mình biết. Bởi lẽ, một khi biết, chúng ta phải thay đổi. Mùa Vọng, mùa nói với Chúa, “Lạy Chúa, con biết!”; “Con biết Chúa thương con - một tội nhân!”, để từ đó, ‘thuận theo Thánh Thần’ hầu được biến đổi và tạo nên một sự khác biệt, ít nữa từ bản thân.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con thường cứng cỏi vì thiếu đức tin; xin biến đổi con để con mềm mỏng ‘thuận theo Thánh Thần’ trong những ngày hồng phúc này!”, Amen.

(Tgp. Huế)
 
Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
Diễn Văn Của Đức Thánh Cha Tại Phiên Họp Bế Mạc Đại Hội La Religiosité Populaire En Méditerranée Ở
Vũ Văn An
13:44 15/12/2024

Theo tin Tòa Thánh, ngày 15 tháng 12, 2024, Đức Phanxicô đã tới thủ phủ Ajaccio của Corsica để bế mạc Đại hội “La Religiosité Populaire En Méditerranée” (Lòng đạo Bình dân tại Địa Trung Hải). Tại “Palais des Congrès et d’Exposition d’Ajaccio”, ngài đã đọc bài diễn văn thật hùng hồn và sâu sắc về một trong các hình thức thực hành đức tin Ki-tô giáo. Chúng tôi dựa vào bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp để chuyển bài diễn văn của ngài sang việt ngữ:



Thưa Đức Hồng Y,
Anh em trong Hội đồng Giám mục thân mến,
Các Linh mục và Tu sĩ thân mến,
Anh Chị em thân mến
,

Tôi rất vui được gặp anh chị em tại Ajaccio vào lúc bế mạc Đại hội này về lòng đạo đức bình dân ở Địa Trung Hải, nơi quy tụ một số học giả và giám mục từ Pháp và các quốc gia khác.

Những vùng đất được bao bọc bởi Biển Địa Trung Hải có lịch sử lâu đời và là cái nôi của nhiều nền văn minh phát triển cao. Các nền văn minh Hy Lạp-La Mã và Do Thái-Thiên chúa giáo hiện lên trong tâm trí như những ví dụ chứng minh cho tầm quan trọng về văn hóa, tôn giáo và lịch sử của "hồ" rộng lớn này nằm giữa ba châu lục, vùng biển độc đáo này chính là Địa Trung Hải.

Chúng ta không được quên rằng trong văn học cổ điển, cả tiếng Hy Lạp lẫn tiếng La tinh, Địa Trung Hải thường là bối cảnh cho sự ra đời của các huyền thoại, câu chuyện và truyền thuyết. Tư tưởng triết học và nghệ thuật, cũng như các kỹ thuật hàng hải, đã giúp các nền văn minh của Mare nostrum [Biển của chúng ta] phát triển một nền văn hóa cao hơn, mở ra các tuyến đường giao thông, xây dựng cơ sở hạ tầng và cống dẫn nước, và thậm chí còn hơn thế nữa, tạo ra các hệ thống pháp luật và các thể chế phức tạp có các nguyên tắc cơ bản tồn tại và vẫn còn phù hợp cho đến ngày nay.

Giữa Địa Trung Hải và Cận Đông, một trải nghiệm tôn giáo độc đáo đã ra đời, gắn liền với Chúa của Israel, người đã tự tỏ mình ra với nhân loại và bắt đầu một cuộc đối thoại liên tục với dân tộc của mình. Cuộc đối thoại này lên đến đỉnh điểm trong sự hiện diện duy nhất của Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa. Người đã mặc khải khuôn mặt của Chúa Cha, của Người và của chúng ta, theo một cách dứt khoát, và hoàn thành giao ước giữa Thiên Chúa và nhân loại.

Hơn hai ngàn năm đã trôi qua kể từ khi Con Thiên Chúa Nhập Thể, và kể từ đó, nhiều thời đại và nền văn hóa đã đến rồi đi. Trong một số giai đoạn lịch sử, đức tin Kitô giáo đã định hình cuộc sống của con người và các định chế chính trị của họ, trong khi ngày nay, đặc biệt là ở các nước châu Âu, câu hỏi về Thiên Chúa dường như đang lùi bước khi mọi người ngày càng thờ ơ với sự hiện diện và lời của Người. Mặc dù vậy, khi phân tích kịch bản này, chúng ta cần cảnh giác với những xem xét vội vàng và những phán đoán mang tính ý thức hệ, ngay cả trong thời đại của chúng ta, sẽ khiến văn hóa Kitô giáo và văn hóa thế tục chống lại nhau. Đây là một sai lầm!

Thay vào đó, điều quan trọng là phải thừa nhận sự cởi mở lẫn nhau giữa hai chân trời này. Những người có đức tin ngày càng cởi mở và hòa thuận với khả năng thực hành đức tin của mình mà không áp đặt nó, sống đức tin như một chất men trong thế giới và trong cộng đồng của họ. Những người không có đức tin hoặc những người đã xa lánh việc thực hành tôn giáo không phải là những người xa lạ với việc tìm kiếm chân lý, công lý và liên đới. Thông thường, ngay cả khi họ không thuộc bất cứ tôn giáo nào, họ vẫn mang trong mình một khát khao lớn lao, một sự tìm kiếm ý nghĩa, dẫn họ đến việc suy gẫm về mầu nhiệm cuộc sống và tìm kiếm những giá trị cốt lõi vì lợi ích chung.

Trong bối cảnh này, chúng ta có thể đánh giá cao vẻ đẹp và tầm quan trọng của lòng đạo đức bình dân (xem Thánh Phaolô VI, Evangelii Nuntiandi, 48). Chính Thánh Phaolô VI đã đổi tên trong Evangelii Nuntiandi [công bố Tin Mừng] từ “tôn giáo” thành “lòng đạo đức bình dân”. Một mặt, lòng đạo đức bình dân hướng về Nhập thể như là nền tảng của đức tin Kitô giáo, đức tin này luôn được thể hiện trong văn hóa, lịch sử và ngôn ngữ của một dân tộc và được truyền tải qua các biểu tượng, phong tục, nghi lễ và truyền thống của một cộng đồng sống động. Mặt khác, lòng đạo đức như vậy cũng thu hút và lôi kéo những người đang ở ngưỡng cửa đức tin. Mặc dù họ có thể không thực hành đức tin của mình một cách thường xuyên, nhưng lòng đạo đức bình dân cho phép họ trải nghiệm nguồn gốc và tình cảm của mình, cũng như gặp gỡ những lý tưởng và giá trị mà họ thấy hữu ích cho cuộc sống của chính họ và cho xã hội.

Bằng cách thể hiện đức tin qua những cử chỉ đơn giản và ngôn ngữ tượng trưng bắt nguồn từ văn hóa của người dân, lòng đạo đức bình dân cho thấy sự hiện diện của Thiên Chúa trong xác thịt sống động của lịch sử, củng cố mối quan hệ với Giáo hội và thường trở thành dịp để gặp gỡ, trao đổi văn hóa và cử hành. Thật kỳ lạ: một lòng đạo đức không mang tính lễ hội thì không “có mùi thơm”, đó không phải là lòng đạo đức đến từ người dân, mà là quá “chưng cất”. Theo nghĩa này, các thực hành của nó mang lại sự sống cho mối quan hệ với Chúa và nội dung của đức tin. Về vấn đề này, tôi muốn đề cập đến một suy tư của Blaise Pascal. Trong một cuộc đối thoại với một người đối thoại hư cấu về cách đến với đức tin, Pascal tuyên bố rằng việc nhân lên các bằng chứng về sự hiện hữu của Thiên Chúa hoặc thực hiện những nỗ lực trí thức lớn là không đủ. Thay vào đó, người ta phải nhìn vào những người đã đạt được tiến bộ lớn trên con đường, bởi vì họ bắt đầu bằng những bước nhỏ, bằng cách “uống nước thánh và cử hành Thánh lễ” (Pensieri, Opere complete, Milan, 2020, số 681). Đó là về những bước nhỏ đưa bạn tiến về phía trước. Lòng đạo đức bình dân là lòng đạo đức liên quan đến văn hóa, nhưng không nhầm lẫn với văn hóa. Nó cần những bước nhỏ.

Chúng ta cũng không nên quên rằng “lòng đạo đức bình dân cho phép chúng ta thấy đức tin, một khi đã được tiếp nhận, sẽ trở thành hiện thân trong một nền văn hóa và liên tục được truyền lại”, và kết quả là, “đó là một sức mạnh truyền giáo tích cực mà chúng ta không được đánh giá thấp: làm như vậy sẽ không nhận ra công việc của Chúa Thánh Thần” (Evangelii Gaudium, 123; 126). Chúa Thánh Thần hoạt động thông qua Dân thánh của Thiên Chúa, bằng cách dẫn dắt họ tiến về phía trước trong những sự phân định hàng ngày. Chúng ta nghĩ đến Phó tế Philip, một người đàn ông nghèo, một ngày nọ được [Thánh Thần] dẫn dắt trên một con đường và sau đó nghe thấy một người ngoại giáo, một người hầu của Nữ hoàng Candace của Ethiopia, đang đọc tiên tri Isaia nhưng không hiểu. Ông đến gần và hỏi, “Ông có hiểu không?” Người ngoại giáo trả lời “Không”. Vì vậy, Philip đã công bố Tin Mừng cho ông. Người ngoại đạo đó, người đã nhận được đức tin vào thời điểm đó, đã đến nơi có nước và hỏi, "Philip, anh có thể làm phép rửa tội cho tôi ngay bây giờ, tại đây, trong nước này không?" Philip đã không nói, "Không, anh ấy phải tham gia một khóa học, anh ấy phải mang theo cha mẹ đỡ đầu, cả hai đều phải kết hôn trong Giáo hội, hoặc anh ấy phải làm điều này.... " Không, ông đã làm phép rửa tội cho anh ấy. Phép rửa tội là món quà đức tin mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta.

Chúng ta phải cẩn thận để lòng đạo đức phổ thông không bị các nhóm tìm cách tự tôn lợi dụng hoặc khai thác bằng cách thúc đẩy các cuộc tranh luận, hẹp hòi, chia rẽ và thái độ loại trừ. Không điều nào trong số này phù hợp với tinh thần đạo đức phổ thông của Ki-tô giáo, và mọi người, đặc biệt là các Mục tử của Giáo hội, được kêu gọi phải cảnh giác, thực hành sự phân định và luôn chú ý đến các hình thức tôn giáo bình dân.

Khi lòng đạo đức bình dân thành công trong việc truyền đạt đức tin Kitô giáo và các giá trị văn hóa của một dân tộc nhất định, đoàn kết các trái tim và xây dựng cộng đồng, nó sẽ mang lại những thành quả to lớn có tác động đến toàn xã hội, bao gồm cả mối quan hệ giữa các định chế chính trị, xã hội và Giáo hội. Đức tin không thể chỉ là chuyện riêng tư. Chúng ta phải cẩn thận về điều này, tôi muốn nói rằng việc tư nhân hóa đức tin là một sự phát triển dị giáo. Một thực tế bị hạn chế trong nơi ẩn náu của lương tâm cá nhân, nhưng nếu nó có ý định hoàn toàn trung thực với chính nó, đức tin đích thực bao gồm lời kêu gọi cam kết và chứng tá, thúc đẩy sự phát triển của con người, tiến bộ xã hội và chăm sóc tạo vật, tất cả đều nhân danh lòng bác ái. Chính vì lý do này, trong nhiều thế kỷ, việc tuyên xưng đức tin Kitô giáo và các mô hình đời sống cộng đồng lấy cảm hứng từ Tin Mừng và các bí tích đã tạo ra vô số công trình liên đới, bao gồm việc thành lập các tổ chức như bệnh viện, trường học, trung tâm chăm sóc - có rất nhiều ở Pháp! - giúp các tín đồ giúp đỡ những người nghèo và đóng góp vào sự tiến bộ của lợi ích chung. Lòng đạo đức bình dân, các cuộc rước kiệu và cầu nguyện, các hoạt động từ thiện của các huynh đoàn, lời cầu nguyện Kinh Mân Côi chung và các hình thức sùng kính khác có thể nuôi dưỡng “quyền công dân xây dựng” đối với các Ki-tô hữu.

Đôi khi một số nhà trí thức, một số nhà thần học không hiểu điều này. Tôi nhớ có lần tôi đã đi một tuần đến miền bắc Argentina, đến Salta, nơi có lễ hội Señor de los Milagros, Chúa tể của những phép lạ. Toàn bộ tỉnh tụ họp tại Đền thờ, và tất cả mọi người đều đi xưng tội, từ thị trưởng trở xuống vì họ có lòng đạo đức này bên trong. Tôi thường đi xưng tội mọi lúc, và đó là một công việc mệt mỏi vì tất cả mọi người đều xưng tội. Một ngày nọ, trên đường ra ngoài, tôi gặp một linh mục mà tôi quen và tôi nói, “Ồ, cha ở đây, cha khỏe không?” Ngài trả lời “Khỏe!” Khi chúng tôi đang ra ngoài, đúng lúc đó một người phụ nữ tiến đến với một số tấm thiệp thánh trên tay và cô ấy nói với vị linh mục, một nhà thần học giỏi, “Cha ơi, cha sẽ ban phước cho chúng chứ?” Vị linh mục, với thần học tuyệt vời, nói với bà, “Nhưng thưa bà, bà đã đi lễ chưa?”. Bà trả lời “Vâng, thưa Cha”. Ngài nói, “Bà có biết rằng vào cuối lễ, mọi thứ đều được ban phước không?” Bà trả lời, “Vâng, thưa Cha”. Ngài nói tiếp, “Bà có biết rằng phước lành của Chúa được ban xuống cho bà không?”. Bà trả lời “Vâng, thưa Cha”. Vào lúc đó, một linh mục khác gọi ngài, “Ồ, cha khỏe không?” Người phụ nữ đã lặp lại rất nhiều lần “vâng, thưa Cha” quay sang vị linh mục này và nói, “Cha ơi, cha sẽ làm phép chúng cho con chứ?” Có một mong muốn được giúp đỡ, một mong muốn được giúp đỡ lành mạnh tìm kiếm phước lành của Chúa và không chấp nhận những việc khái quát hóa.

Đồng thời, trên nền tảng chung là mạnh dạn thực hiện các việc tốt, cầu xin phước lành, các tín đồ cũng có thể thấy mình đang hợp tác với các tổ chức thế tục, dân sự và chính trị để phục vụ mỗi người, bắt đầu từ người nghèo, vì sự phát triển toàn diện của con người và chăm sóc “Île de beauté” [đảo của cái đẹp] này.

Do đó, cần phải phát triển một khái niệm về tính thế tục (laïcité) không tĩnh tại và cố định, mà luôn phát triển và năng động, có khả năng thích ứng với các tình huống khác nhau và không lường trước được, đồng thời thúc đẩy sự hợp tác liên tục giữa chính quyền dân sự và giáo hội vì lợi ích của toàn thể cộng đồng, mỗi cộng đồng nằm trong giới hạn năng lực và lĩnh vực hoạt động của riêng mình. Như Đức Benedict XVI đã tuyên bố, một tính thế tục lành mạnh “giải phóng tôn giáo khỏi sự ràng buộc của chính trị, và cho phép chính trị được làm giàu bằng sự đóng góp của tôn giáo, trong khi vẫn duy trì khoảng cách cần thiết, sự phân biệt rõ ràng và sự hợp tác không thể thiếu giữa hai lĩnh vực... Tính thế tục lành mạnh này đảm bảo rằng hoạt động chính trị không thao túng tôn giáo, trong khi việc thực hành tôn giáo vẫn không bị ảnh hưởng bởi chính trị vì lợi ích cá nhân, đôi khi hầu như không tương thích với, nếu không muốn nói là hoàn toàn trái ngược với, đức tin tôn giáo. Vì lý do này, một tính thế tục lành mạnh, thể hiện sự thống nhất trong sự khác biệt, là cần thiết và thậm chí là quan trọng đối với cả hai lĩnh vực” (Ecclesia in Medio Oriente, 29). Đức Benedict XVI đã chỉ ra một chủ nghĩa thế tục lành mạnh, nhưng song song với tính tôn giáo. Cả hai lĩnh vực đều được tôn trọng.

Theo cách này, các hình thức hợp tác hiệu quả hơn có thể phát triển, không có định kiến hay phản đối, trong một cuộc đối thoại cởi mở, thẳng thắn và hiệu quả.

Anh chị em thân mến, lòng đạo đức bình dân, vốn ăn sâu vào gốc rễ ở Corsica này – không phải là mê tín – làm nổi bật các giá trị của đức tin và đồng thời thể hiện sự khác biệt, lịch sử và văn hóa của dân tộc này. Một cuộc đối thoại liên tục giữa các lĩnh vực tôn giáo và thế tục, giữa Giáo hội và các thể chế dân sự và chính trị, có thể diễn ra trong sự đan xen này, mà không gây nhầm lẫn, của cả hai. Anh chị em đã đi theo con đường này trong một thời gian dài, đó là truyền thống độc đáo của anh chị em, và anh chị em là một tấm gương đáng ngưỡng mộ ở châu Âu. Hãy tiếp tục tiến về phía trước! Tôi cũng muốn khuyến khích những người trẻ tham gia tích cực hơn nữa vào đời sống xã hội, văn hóa và chính trị, được truyền cảm hứng từ những lý tưởng vững chắc và niềm đam mê vì lợi ích chung. Tôi cũng kêu gọi các Mục tử và tín hữu của Giáo hội, các chính trị gia và những người trong đời sống công cộng, hãy luôn gần gũi với mọi người, lắng nghe nhu cầu của họ, chia sẻ nỗi đau khổ của họ và nói lên hy vọng của họ, vì thẩm quyền thực sự chỉ phát triển thông qua sự gần gũi với người khác. Các mục tử phải có những sự gần gũi này: với Chúa, với các mục tử khác, với các linh mục và với các dân tộc. Đây là những mục tử đích thực. Nhưng vị mục tử nào không có sự gần gũi này, ngay cả với lịch sử và văn hóa, thì chỉ đơn giản là “Monsieur l’Abbé. [Ông Cha]” Ông ta không phải là một mục tử. Chúng ta phải phân biệt giữa hai cách làm công tác mục vụ này.

Tôi hy vọng rằng Đại hội về lòng đạo đức bình dân này sẽ giúp các bạn khám phá lại cội nguồn đức tin của mình và đơm hoa kết trái trong cam kết đổi mới, trong Giáo hội và trong xã hội dân sự, phục vụ Tin Mừng và lợi ích chung của mọi công dân.

Xin Đức Maria, Mẹ của Giáo hội, đồng hành và giúp đỡ các bạn trên hành trình của mình. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
 
Bài Diễn văn của Đức Thánh Cha trong Buổi Đọc kinh Truyền Tin với Các Giám Mục, Linh mục, Phó Tế, Những Người Thánh hiến Và Các Chủng sinh Corsica
Vũ Văn An
14:42 15/12/2024

Chúa nhật ngày 15 tháng 12 năm 2024, sau khi bế mạc đại hội về Lòng đạo Bình dân tại Palais des Congrès et d’Exposition d’Ajaccio, Đức Phanxicô đã tới Nhà thờ Đức Bà Lên Trời – Ajaccio, nơi ngài gặp gỡ Các Giám Mục, Linh mục, Phó Tế, Những Người Thánh hiến Và Các Chủng sinh Corsica. Trước khi cùng họ đọc kinh Truyền tin, ngài đã ngỏ lời với họ qua bài diễn văn sau đây được chúng tôi chuyển sang tiếng Việt từ bản tiếng Pháp do Tòa Thánh cung cấp:



Anh em Giám mục thân mến,
các tu sĩ thân mến, các linh mục, phó tế và chủng sinh thân mến!


Tôi chỉ ở trên vùng đất xinh đẹp này một ngày, nhưng tôi mong muốn có được ít nhất một khoảnh khắc ngắn ngủi để gặp và chào hỏi anh chị em. Điều này cho tôi cơ hội để nói lời cảm ơn trước hết: cảm ơn vì anh chị em đang ở đây, với cuộc sống đã cho đi của anh chị em; cảm ơn vì công việc của anh chị em, vì sự cam kết hàng ngày của anh chị em; cám ơn anh chị em vì anh chị em là dấu chỉ của tình yêu thương xót của Thiên Chúa và là chứng nhân của Tin Mừng. Tôi rất vui mừng được chào đón một người trong anh chị em: ông đã 95 tuổi và 70 năm làm linh mục! Và điều đó có nghĩa là theo đuổi ơn gọi cao đẹp này. Cảm ơn anh trai tôi vì lời chứng của anh! Cảm ơn anh rất nhiều !

Và từ lời “cám ơn”, tôi liền chuyển sang ân sủng của Thiên Chúa, là nền tảng của đức tin Kitô giáo và của mọi hình thức thánh hiến trong Giáo hội. Trong bối cảnh Châu Âu nơi chúng ta đang hiện diện, không thiếu những vấn đề và thách đố liên quan đến việc truyền bá đức tin, và anh chị em nhận ra điều này mỗi ngày khi anh chị em khám phá ra mình nhỏ bé và mong manh: anh chị em không đông lắm, anh chị em không có quyền lực, có nghĩa là môi trường nơi anh chị em làm việc không phải lúc nào cũng thuận lợi cho việc đón nhận việc loan báo Tin Mừng. Đôi khi tôi nghĩ đến một bộ phim vì một số người sẵn sàng chấp nhận Tin Mừng, nhưng không phải là “người phát ngôn”. Phim này có câu: “Âm nhạc thì được, nhưng nhạc sĩ thì không”. Hãy suy nghĩ về điều đó, sự trung thành với việc truyền tải Tin Mừng. Điều này sẽ giúp chúng ta. Nhưng sự nghèo khó này là một phước lành! Để làm gì? Nó loại bỏ khỏi chúng ta niềm cao ngạo đến đó một mình, nó dạy chúng ta coi sứ mệnh Kitô giáo như một điều gì đó không phụ thuộc vào sức mạnh con người nhưng trước hết là vào công việc của Chúa, Đấng luôn làm việc và hành động với những gì chúng ta có thể cống hiến cho Người.

Chúng ta đừng quên điều này: ở trung tâm là Chúa. Người ở trung tâm không phải là tôi mà là Chúa. Ở quê tôi, đối với một linh mục tự phụ, tự coi mình là trung tâm, chúng tôi nói: ông ấy là linh mục yo, me, mí, conmigo, para mí. Tôi, cho tôi, với tôi, vì tôi. Không, Chúa ở trung tâm. Có lẽ đây là điều mà mỗi sáng lúc bình minh, mỗi mục tử, mỗi người thánh hiến nên lặp lại trong lời cầu nguyện của mình: ngay cả hôm nay, trong sự phục vụ của tôi, trung tâm không phải là tôi mà chính là Thiên Chúa, là Chúa. Và tôi nói điều này bởi vì có một mối nguy hiểm trong tính trần tục, một mối nguy hiểm là tính phù phiếm. Làm "con công". Nhìn vào bản thân quá nhiều. Phù phiếm. Và sự phù phiếm là một tật xấu xấu xí, có mùi hôi. Chơi trò con công.

Nhưng tính ưu việt của ân sủng Thiên Chúa không có nghĩa là chúng ta có thể ngủ yên mà không gánh vác trách nhiệm của mình. Ngược lại, chúng ta phải coi mình là “những người cộng tác với ân sủng của Thiên Chúa” (x. 1 Cr 3:9). Khi chúng ta bước đi với Chúa, mỗi ngày chúng ta được đưa trở lại với một câu hỏi thiết yếu: tôi sống chức linh mục, sự thánh hiến, đời sống môn đệ của mình như thế nào? tôi có gần gũi với Chúa Giêsu không?

Khi đến giáo phận khác, tôi đến thăm mục vụ, tôi đã gặp những linh mục tốt lành, những người làm việc rất rất chăm chỉ. "Nói cho tôi biết, bạn làm điều đó vào buổi tối như thế nào?" - “Con mệt rồi, con ăn một miếng rồi đi ngủ nghỉ một chút, xem tivi” - “Nhưng con không lên thánh đường chào Thầy?” - "Ồ không..." - "Còn bạn, trước khi đi ngủ bạn có làm điều này không, bạn có cầu nguyện một Kinh Kính Mừng không? Ít nhất hãy lịch sự: vào nhà nguyện nói: Tạm biệt, cảm ơn rất nhiều, hẹn gặp lại vào ngày mai". Đừng quên Chúa! Chúa ở đầu, ở giữa và ở cuối ngày. Ngài là Thủ lĩnh của chúng ta. Và Người là thủ lãnh của chúng ta, và là một thủ lãnh làm việc chăm chỉ hơn chúng ta! Đừng quên điều này.

Tôi hỏi anh chị em câu hỏi này: tôi sống như một người môn đệ như thế nào? hãy khắc ghi nó trong lòng, đừng đánh giá thấp nó, đừng đánh giá thấp sự cần thiết của sự phân định này, cái nhìn nội tâm này, để không bị “đè bẹp” bởi nhịp điệu và các hoạt động bên ngoài, cũng như không đánh mất sự gắn kết bên trong. Về phần mình, tôi muốn để lại cho anh chị em một lời mời kép: hãy chăm sóc bản thân và chăm sóc người khác.

Thứ nhất: Hãy chăm sóc bản thân. Bởi vì đời sống linh mục hay tu trì không phải là lời “xin vâng” mà chúng ta đã tuyên bố một lần và mãi mãi. Chúng ta không sống bằng thu nhập với Chúa! Ngược lại, cần phải canh tân mỗi ngày niềm vui được gặp gỡ Người, cần phải luôn luôn lắng nghe tiếng Người và quyết tâm bước theo Người, ngay cả trong những lúc sa ngã. Hãy đứng dậy, nhìn lên Chúa: “Xin lỗi, xin giúp con tiến về phía trước”. Sự gần gũi huynh đệ và hiếu thảo cuối cùng này.

Chúng ta hãy nhớ điều này: cuộc sống của chúng ta được thể hiện qua việc hiến dâng chính mình, nhưng một linh mục, một nữ tu, một tu sĩ càng hiến thân, cống hiến, làm việc cho Nước Thiên Chúa thì càng cần phải chăm sóc chính mình. Một linh mục, một nữ tu, một phó tế bỏ bê chính mình thì cuối cùng cũng sẽ bỏ bê những người được giao phó cho mình. Đây là lý do tại sao chúng ta cần một “quy luật sống” nhỏ - các tu sĩ đã có rồi - bao gồm việc cầu nguyện và Thánh Thể hàng ngày, đối thoại với Chúa, mỗi người tùy theo linh đạo và phong cách của mình. Và tôi muốn nói thêm: hãy giữ lại một vài khoảnh khắc cô tịch; có anh hay có chị để thoải mái chia sẻ những gì chúng ta mang trong lòng, trước đây chúng ta gọi là linh hướng nam, linh hướng nữ; trau dồi điều gì đó khiến chúng ta say mê, không phải để chiếm thời gian rảnh rỗi của chúng ta mà để nghỉ ngơi lành mạnh sau sự mệt mỏi của thừa tác vụ. Thừa tác vụ mệt quá! Chúng ta phải sợ những người luôn năng động, luôn ở trung tâm, những người có lẽ vì quá nhiệt tình nên không bao giờ nghỉ ngơi, không bao giờ nghỉ ngơi cho mình. Thưa anh chị em, điều này không tốt, cần phải có những không gian và khoảnh khắc để mỗi linh mục và mọi người thánh hiến tự chăm lo cho mình. Và không phải căng da mặt để trông xinh đẹp hơn, không, để nói chuyện với Bạn bè của anh chị em, với Chúa, và đặc biệt là với Mẹ của anh chị em - làm ơn đừng rời xa Đức Trinh Nữ - để nói về cuộc sống của anh chị em, cách anh chị em đang làm mọi việc. Và luôn luôn có cha giải tội hoặc một số người bạn nào đó biết rõ về anh chị em và là người mà anh chị em có thể nói chuyện và phân định rõ ràng. “Nấm Tư tế” [champignons presbytériens] không tốt!

Và có một điều khác là một phần của sự chú ý này: tình anh em giữa anh chị em. Chúng ta hãy học cách chia sẻ không chỉ những khó khăn và thách thức, mà cả niềm vui và tình bạn với nhau: vị giám mục của anh chị em đã nói một điều mà tôi thực sự thích, đó là điều quan trọng là phải chuyển từ “Sách Ai ca” sang “Sách Diễm Ca”. Chúng ta làm điều đó rất ít. Chúng ta thích khóc lóc! Và nếu vị giám mục tội nghiệp quên mất chiếc mũ sọ của mình vào sáng hôm đó: “Nhưng hãy nhìn vị giám mục…”. Chúng ta tìm thấy điều gì đó để nói xấu vị giám mục. Đúng là vị giám mục cũng là một tội nhân như mỗi người chúng ta. Chúng ta là anh em! Chuyển từ “Sách Ai ca” sang “Sách Diễm Ca”. Điều này rất quan trọng. Một thánh vịnh cũng nói: “Chúa đã biến tang chế của tôi thành điệu nhảy” (Tv 29:12). Chúng ta hãy chia sẻ niềm vui được làm tông đồ và môn đệ của Chúa! Niềm vui phải được chia sẻ. Nếu không, nơi mà niềm vui nên chiếm giữ đã bị giấm chiếm giữ. Thật là một điều tồi tệ khi tìm thấy một linh mục có tấm lòng cay đắng. Nó thật xấu xí. “Nhưng tại sao cậu lại như vậy?” - "Ơ, tại vì giám mục không thích tôi... Bởi vì họ bổ nhiệm giám mục kia chứ không phải tôi... Bởi vì... Bởi vì...". Khiếu nại. Hãy dừng lại trước những lời phàn nàn, những mong muốn. Ghen tị là một tật xấu “màu vàng”. Chúng ta hãy cầu xin Chúa biến lời phàn nàn của chúng ta thành điệu nhảy, ban cho chúng ta cảm giác hài hước, giản dị theo tinh thần tin mừng.

Điều thứ hai: quan tâm đến người khác. Sứ mệnh mà mỗi người trong anh chị em đã nhận luôn chỉ có một mục tiêu duy nhất: mang Chúa Giêsu đến cho người khác, mang lại cho tâm hồn niềm an ủi của Tin Mừng. Ở đây tôi muốn nhớ lại khoảnh khắc tông đồ Phaolô, sắp trở lại Côrintô, đã viết cho cộng đoàn: “Và tôi sẽ rất vui lòng được cống hiến và dành tất cả của mình cho anh em” (2 Cr 12,15). Tiêu hủy bản thân vì các linh hồn, tiêu hao chính mình trong việc hiến dâng chính mình cho những người được ủy thác cho chúng ta. Và tôi nhớ đến một linh mục trẻ thánh thiện đã chết cách đây không lâu vì bệnh ung thư. Ngài sống trong một khu ổ chuột với những người nghèo nhất. Ngài kể: “Đôi khi tôi muốn dùng gạch chặn cửa sổ lại, vì người ta đến bất cứ lúc nào và nếu tôi không mở cửa thì họ sẽ gõ cửa sổ”. Linh mục có tấm lòng rộng mở với mọi người, không phân biệt.

Lắng nghe, gần gũi với mọi người, đây cũng là một lời mời gọi, trong bối cảnh ngày nay, tìm ra những con đường mục vụ hiệu quả nhất cho việc truyền giảng tin mừng. Đừng ngại thay đổi, sửa lại những khuôn mẫu cũ, đổi mới ngôn ngữ đức tin, học biết rằng sứ mệnh đó không phải là vấn đề chiến lược của con người, mà trên hết là vấn đề đức tin. Chăm sóc người khác: những người chờ đợi Lời Chúa Giêsu, những người xa cách Người, những người cần được hướng dẫn hoặc an ủi trong nỗi đau khổ của họ. Hãy quan tâm đến mọi người, trong việc huấn luyện và đặc biệt là trong các cuộc gặp gỡ. Gặp gỡ mọi người ở nơi họ sống và làm việc là rất quan trọng.

Và còn một điều gần gũi với trái tim tôi: xin hãy luôn tha thứ. Và tha thứ tất cả. Hãy tha thứ mọi thứ và luôn luôn. Tôi nói với các linh mục, trong bí tích Hòa Giải, đừng hỏi quá nhiều câu hỏi. Hãy lắng nghe và tha thứ. Như một Hồng Y - người hơi bảo thủ, hơi vuông vức, nhưng là một linh mục thượng phẩm - đã nói khi phát biểu trong một cuộc hội nghị với các linh mục: “Nếu ai đó [trong tòa giải tội] bắt đầu lắp bắp vì xấu hổ, tôi nói với người đó: được rồi, tôi hiểu rồi, tiếp tục đi. Thực ra tôi không hiểu gì cả, nhưng Người [Chúa] đã hiểu. Xin đừng hành hạ người ta trong tòa giải tội: ở đâu, như thế nào, khi nào, với ai... Hãy luôn tha thứ, luôn tha thứ! Có một người thầy Capuchin tốt bụng ở Buenos Aires mà tôi đã phong Hồng Y ở tuổi 96. Ngài luôn có một hàng dài người, vì ngài là một cha giải tội tốt, tôi cũng đã đến nhà ngài. Một hôm, vị giải tội này nói với tôi: “Này, đôi khi tôi ngại tha thứ quá nhiều” – “Còn bạn thì làm gì?” - "Tôi đi cầu nguyện và nói: Lạy Chúa, xin tha thứ cho con, con đã tha thứ quá nhiều. Nhưng ngay lập tức tôi chợt nghĩ đến Người: Nhưng chính Chúa đã làm gương xấu cho con!". Luôn tha thứ. Hãy tha thứ tất cả. Và tôi cũng nói điều này với các tu sĩ: hãy tha thứ, hãy quên đi, khi điều gì xấu xảy ra với chúng ta, những cuộc đấu tranh đầy tham vọng của cộng đồng... Hãy tha thứ. Chúa đã nêu gương cho chúng ta: tha thứ mọi sự và luôn luôn! Tất cả, tất cả, tất cả. Và tôi nói cho anh chị em một bí mật: tôi đã có 55 năm làm linh mục, vâng, hôm kia tôi đã mừng 55 năm, và tôi chưa bao giờ từ chối ơn xá tội. Và tôi thích xưng tội, rất nhiều. Tôi luôn tìm cách để tha thứ. Tôi không biết điều đó có tốt không, liệu Chúa có ban cho tôi... Nhưng đó là lời chứng của tôi.

Anh chị em thân mến, tôi hết lòng cám ơn anh chị em và cầu chúc anh chị em một thừa tác vụ giàu hy vọng và niềm vui. Đừng buông thả bản thân, ngay cả trong những lúc mệt mỏi và chán nản. Hãy hướng lòng mình trở lại với Chúa. Đừng quên khóc trước mặt Chúa. Nó sẽ xuất hiện và được tìm thấy nếu anh chị em chăm sóc bản thân và người khác. Đây là cách Người an ủi những người được Người kêu gọi và sai đi. Hãy can đảm tiến bước, Người sẽ tràn ngập niềm vui cho anh chị em.

Chúng ta hướng về Đức Trinh Nữ Maria cầu nguyện. Các tín hữu tôn kính Mẹ trong Nhà thờ này được cung hiến cho Đức Mẹ Lên Trời như đấng bảo trợ và mẹ của lòng thương xót, “Madunnuccia”. Chúng ta gửi lên ngài từ hòn đảo Địa Trung Hải này lời kêu gọi hòa bình: hòa bình cho tất cả những vùng đất giáp biển này, đặc biệt là Thánh Địa nơi Đức Maria đã hạ sinh Chúa Giêsu. Hòa bình cho Palestine, cho Israel, cho Lebanon, cho Syria, cho toàn bộ Trung Đông! Hòa bình ở Myanmar tử đạo. Và xin Mẹ Thánh Thiên Chúa ban hòa bình như mong ước cho nhân dân Ukraina và nhân dân Nga. Họ là anh em - "Không, thưa bố, họ là anh em họ!" - Họ là anh em họ, anh em, tôi không biết, nhưng họ hiểu nhau! Hòa bình! Thưa anh chị em, chiến tranh luôn là sự thất bại. Và chiến tranh trong các cộng đồng tôn giáo, chiến tranh trong các giáo xứ luôn luôn là một thất bại! Xin Chúa ban bình an cho tất cả chúng ta.

Và chúng ta hãy cầu nguyện cho các nạn nhân của cơn lốc xoáy tấn công Quần đảo Mayotte trong những giờ gần đây. Tôi gần gũi về mặt tinh thần với tất cả những người bị ảnh hưởng bởi thảm kịch này.

Và bây giờ, tất cả chúng ta cùng nhau cầu nguyện Kinh Truyền Tin

Angelus Domini
 
Cuộc gặp của Đức Giáo Hoàng với Tổng thống Macron trước khi kết thúc chuyến viếng thăm đảo Corsica
Thanh Quảng sdb
15:52 15/12/2024
Cuộc gặp của Đức Giáo Hoàng với Tổng thống Macron trước khi kết thúc chuyến viếng thăm đảo Corsica

Một cuộc gặp riêng giữa Đức Giáo Hoàng Phanxicô và Tổng thống Pháp kết thúc chuyến tông du một ngày của Đức Thánh Cha tới Corsica.

(Tin Vatican - Salvatore Cernuzio)

"Tôi cảm ơn ngài đã chào đón tôi đến đây. Cuộc thăm viếng phản ánh tính hiếu khách của ngài, và chân thành trong sự đối thoại. Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã dành thời giờ cho tôi", Tổng thống Pháp Emmanuel Macron nói với Đức Giáo Hoàng Phanxicô ngay trước khi ngài rời đảo Corsica.

Một cuốn sách cho Nhà thờ Đức Bà

Đức Giáo Hoàng và Tổng thống đã cùng nhau bước vào căn phòng nhỏ tại sân bay Napolèon Bonaparte, ngay trước 6 giờ tối. Cùng với các phái đoàn, họ vào chỗ của mình trong căn phòng được trang trí bằng cờ Tòa Thành Vatican, Pháp và Châu Âu, và được trang bị hai chiếc ghế, một trong số đó có biểu tượng của Đức Giáo Hoàng.

Như trong các buổi tiếp kiến trước đây, tại Vatican hoặc tại Marseille vào năm 2023 và tại Hội nghị thượng đỉnh G7, Tổng thống Macron đã bày tỏ sự nồng nhiệt đối với Đức Giáo Hoàng.

ĐGH đã tặng ông một cuốn sách lớn dành riêng cho Nhà thờ Đức Bà, mới được phục hồi sau vụ hỏa hoạn tàn khốc năm 2019 và mở cửa trở lại cho công chúng một tuần trước.

Giữ được nét hài hước

Giáo hoàng đáp lại bằng các huy chương của triều đại giáo hoàng và các tài liệu từ giáo quyền của ngài.

Cụ thể, Đức Phanxicô đã trao một bản sao của Tông huấn Niềm Vui Tin Mừng (Evangelii Gaudium) và mở ra trang trích dẫn lời khuyên của Thánh Thomas More - thường được Đức Giáo Hoàng nhắc lại trong các bài phát biểu của mình: đừng bao giờ đánh mất khiếu hài hước. Đức Giáo Hoàng chỉ cho TT Macron đoạn văn đó. TT Macron đáp lại bằng một nụ cười và bắt tay Đức Giáo Hoàng.

Lòng biết ơn vì chuyến viếng thăm

Ngồi cạnh nhau, hai người bắt tay nhau và nhà lãnh đạo Pháp cảm ơn Đức Giáo Hoàng vì chuyến viếng thăm, ông lưu ý rằng ông đã chứng kiến niềm vui của người dân đảo Corsica, những người "rất tự hào" khi được chào đón một vị Giáo hoàng.

TT Macron cảm ơn Đức Jorge Mario Bergoglio "thay mặt cho dân đảo Corsica và nước Pháp", đồng thời thừa nhận nỗi đau do cơn bão ở quần đảo Mayotte của Pháp gây ra, cơn bão đã cướp đi sinh mạng của hàng trăm người và được Đức Giáo Hoàng tưởng nhớ trong buổi đọc kinh Truyền tin.

Tiếp theo là một cuộc thảo luận kín, đánh dấu những giây phút cuối cùng trước khi chia tay tại sân bay, khép lại chuyến thăm chớp nhoáng và viết lên một chương lịch sử mới cho hòn đảo Địa Trung Hải này.
 
Đức Giáo Hoàng cảm ơn các ký giả trên chuyến bay trở về từ Corsica vì công việc của họ
Thanh Quảng sdb
16:17 15/12/2024
Đức Giáo Hoàng cảm ơn các ký giả trên chuyến bay trở về từ Corsica vì công việc của họ

Do lịch trình dày đặc của chuyến bay trở về, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã không tổ chức họp báo thường lệ với các ký giả tháp tùng. Nhưng ngài muốn bày tỏ niềm vui khi thấy rất nhiều phụ huynh có con nhỏ ở Ajaccio. Các nhà báo trên máy bay đã tặng ngài một chiếc bánh bất ngờ để mừng sinh nhật lần thứ 88 của ngài vào thứ Ba ngày 17 tháng 12.

(Tin Vatican - Salvatore Cernuzio)

Trên chuyến bay trở về từ Ajaccio, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã không có cuộc họp báo như thường lệ với các ký giả trên máy bay, như ngài vẫn thường làm trong mọi chuyến tông du. Thời gian quá ngắn của chuyến bay, chưa đầy 40 phút, không cho phép điều đó. Điều này chưa từng xảy ra trong các chuyến tông du quốc tế khác của Đức Giáo Hoàng, nhưng cũng chưa bao giờ xảy ra trường hợp một chuyến đi lại ngắn như vậy.

Đồng thời, ngay khi lên máy bay, Đức Giáo Hoàng không bỏ lỡ cơ hội chào đón 67 ký giả tháp tùng ngài trong chuyến thăm kéo dài mười giờ đến đảo Corsica ở Địa Trung Hải. Chia sẻ suy tư của mình với mọi người, ngài nhớ lại một cảnh quan khiến ngài ấn tượng nhất trong chuyến thăm Ajaccio này là thấy số lượng trẻ em trong các lễ hội khác nhau, đặc biệt tại Thánh lễ ở Place d'Austerlitz, nhưng cũng có trên đường phố, được cha mẹ bế hoặc đi cùng với cha mẹ.

Một vùng đất có nhiều trẻ em

“Cảm ơn các bạn rất nhiều vì công việc của các bạn,” Đức Giáo Hoàng bắt đầu. “Tôi muốn chỉ ra một điều: các bạn đã thấy số lượng trẻ em chưa? Đây là vùng đất có nhiều trẻ em." Đức Giáo Hoàng nói, “Cả ở Đông Timor và ở đây,” nhớ lại một trong những điểm dừng chân trong chuyến hành hương dài của ngài vào tháng 9 qua Đông Nam Á và Châu Đại Dương, “Tôi rất vui khi thấy một dân tộc có nhiều trẻ em. Đây là tương lai của đất nước.”

“Cảm ơn các bạn rất nhiều vì công việc của các bạn,” Đức Giáo Hoàng nhắc lại với các ký giả, quay phim và nhiếp ảnh gia đi cùng ngài trên máy bay với Đức Giáo Hoàng. “Cảm ơn các bạn rất nhiều vì điều này. Hẹn gặp lại các bạn trong chuyến đi tiếp theo!” “Ở đâu?” các nhà báo hỏi từ chỗ ngồi của họ. “Tôi không biết!” Đức Giáo Hoàng trả lời với một nụ cười.

Một lễ kỷ niệm bất ngờ

Chuyến bay ngắn cho phép Đức Giáo Hoàng tận hưởng một khoảnh khắc ăn mừng nhỏ khi các thành viên của Aigav, hiệp hội các nhà báo Vatican được công nhận từ mọi châu lục tặng Đức Giáo Hoàng một chiếc bánh kỷ niệm sinh nhật lần thứ 88 sắp tới của Đức Giáo Hoàng vào ngày 17 tháng 12.

Một chiếc bánh từ tất cả các nhà báo

Chiếc bánh, không phải là bánh thật (một "chiếc bánh giả", như một số người nói đùa), được làm bởi một tiệm bánh ở Rome, nơi đã tặng miễn phí vì ngưỡng mộ vị Giáo hoàng người Argentina. Chiếc bánh có ba tầng, với màu trắng và vàng của cờ Vatican, có dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật Đức Giáo Hoàng Phanxicô", với một bức tượng nhỏ của Đức Giáo Hoàng đang ngồi và giơ ngón tay cái lên, cùng dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật!" bên dưới.

Chiếc bánh được tặng cho Đức Giáo Hoàng trong tiếng hát “Chúc mừng sinh nhật...” do các đồng nghiệp người Pháp hát. Chiếc bánh được trao tặng bởi nhà báo người Mexico Valentina Alazraki, trưởng khoa báo chí Vatican, phóng viên lâu năm của Televisa Univision và chủ tịch mới đắc cử của Aigav, người đã tháp tùng Đức Giáo Hoàng trong 161 chuyến đi. “Tất cả các nhà báo đều chúc mừng sinh nhật ngài,” Alazraki nói khi cô tặng món quà hài hước này. Ngay cả Đức Giáo Hoàng cũng mỉm cười và liên tục nói “cảm ơn”, ban phước lành cho những người mà ngài gọi là “bạn đồng hành trong các chuyến tông du” của mình.
 
Tin Giáo Hội Việt Nam
Tĩnh Tâm Mùa Vọng 2024 tại giáo xứ CTTĐVN Seattle
Nguyễn An Quý
23:11 15/12/2024
Tĩnh Tâm Mùa Vọng 2024 tại giáo xứ CTTĐVN Seattle.



Tukwila. Những ngày cuối tuần bước vào Chúa Nhật III Mùa Vọng, giáo xứ có cuộc tĩnh tâm Mùa Vọng bắt đầu từ chiều thứ Sáu ngày 13 tháng 12 và suốt thứ Bảy ngày 14 tháng 12 năm 2024 với chủ đề: “Hãy cậy trông vào Chúa, mạnh bạo lên, can đảm lên nào! Hãy cậy trông vào Chúa ( TV 27,4)

Xem Hình

Cha Phêrô Nguyễn Bá Quốc Linh phụ trách thuyết giảng. Trong suốt thời gian giảng tĩnh tâm, ngài đã trình bày 3 đề tài theo các chủ đề: 1. Lữ hành của Lòng Biết Ơn - 2. Lữ hành của Niềm Tin Tưởng - 3. Lữ hành của Niềm Hy Vọng. Tất cả các đề tài, ngài đều đưa Cộng Đoàn Dân Chúa hướng đến việc suy niệm và chuẩn bị việc Dọn Lòng Mừng Năm Thánh 2025 là Năm Thánh: Những Người Hành Hương của Hy Vọng.

Chiều thứ Sáu ngày 13 tháng 12 Thánh Lễ khai mạc Tĩnh Tâm lúc 6 giờ. Bước vào nhà thờ, mọi người đều nhìn thấy một bàn có đặt tượng Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp và một hào quang xương Thánh John Neumann. Trên mặt bàn cũng có hình ảnh vị Thánh và vài di tích của ngài. Đông đảo giáo dân đã hiện diện trong ngày khai mạc tĩnh tâm



Sau Thánh Lễ, buổi tĩnh tâm bắt đầu đi vào đề tài đầu tiên mang chủ đề: Lữ Hành của Lòng Biết Ơn.Trước khi đề cập đến lòng biết ơn, cha Quốc Linh đã giới thiệu vài nét về vị Thánh Giám Mục John Neumann



Thánh John Neumann sinh ra tại Cộng hòa Séc. Sau khi học ở Prague, ngài đến New York năm 25 tuổi và được thụ phong linh mục. Ngài đã làm công tác truyền giáo ở New York cho đến năm 29 tuổi, khi ngài gia nhập Dòng Chúa Cứu Thế và trở thành thành viên đầu tiên tuyên khấn tại Hoa Kỳ. Ngài tiếp tục công tác truyền giáo ở Maryland, Virginia và Ohio, và trở nên nổi tiếng.

Năm 41 tuổi, với tư cách là giám mục của Philadelphia, ngài đã tổ chức hệ thống trường học giáo xứ thành hệ thống giáo phận, tăng số lượng học sinh gần gấp hai mươi lần trong một thời gian ngắn.

Được ban tặng khả năng tổ chức xuất sắc, ngài đã thu hút nhiều cộng đồng giáo lý của các nữ tu và các Anh em Kitô hữu vào thành phố. Trong nhiệm vụ ngắn ngủi của mình với tư cách là phó tỉnh dòng Chúa Cứu Thế, ngài đã đưa họ vào vị trí tiên phong của phong trào giáo xứ.

Nổi tiếng vì sự thánh thiện và học thức, viết sách tâm linh và rao giảng, vào ngày 13 tháng 10 năm 1963, John Neumann đã trở thành giám mục người Mỹ đầu tiên được phong chân phước. Được phong thánh vào năm 1977. Ngài là vị Thánh của ơn chữa lành.

Cha Quốc Linh cũng đã nhắc lại cách đây không lâu, cha đã đến tại đây khi giáo xứ chuẩn bị kế hoạch xây nhà thờ mới và cha đã mời gọi giáo xứ cầu nguyện với Thánh John Neumann xin cho giáo xứ xây dựng được một ngôi Thánh Đường và quả đúng hôm nay giáo xứ đã có được một ngôi Thánh Đường tuyệt đẹp để trở nên nơi thờ phượng thật xứng đáng mang danh Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Trở về đề tài: Lữ Hành của Lòng biết ơn. Ngài đã đưa ra nhiều thí dụ cụ thể để hướng cộng đoàn về lòng biết ơn trong tinh thần Tạ Ơn Chúa về mọi ơn lành mà Chúa đã ban cho từng người, từng gia đình và gia đình giáo xứ.

Thứ Bảy ngày 14 tháng 12. Buổi sáng có Thánh Lễ lúc 8:30 am. Dù trời khá lạnh, nhưng đông đảo giáo dân cũng đã đến tham dự ngày tĩnh tâm thứ hai một cách sốt sắng. Sau Thánh Lễ, cộng đoàn hiện diện đã tiến về hội trường để có buổi điểm tâm cho yên bụng hầu tập trung để nghe cha giảng phòng. Sau hơn 20 phút giải lao, đúng 10 giờ cha giảng phòng bắt đầu đề tài 2 với chủ đề: Lữ Hành của niềm tin tưởng. Từ đề tài này, cha giảng phòng đã hướng cộng đoàn hiện diện về ý nghĩa của Năm Thánh 2025: Những người hành hương của Hy Vọng: ( Năm Thánh 2025). Với lối trình bày khá sinh động, mọi người tham dự tĩnh tâm đều tập trung lắng nghe một cách sốt sắng.

Đến 12 giờ trưa. Toàn thể cộng đoàn hiện diện đã có giờ nghỉ trưa và dùng cơm tại giáo xứ. Ban phục vụ đã lo bữa cơm trưa cho toàn thể giáo dân hiện diện với những món ăn đơn giản nhưng khá hấp dẫn.

Đến 1 giờ trưa, trở lại phần tĩnh tâm với đề tài 3 mang chủ đề: Lữ hành của niềm hy vọng. Trong phần này cha giảng phòng nhấn mạnh nhiều về niềm hy vọng mà năm Thánh 2025 đang nhắm đến: Những người Hành Hương của Hy Vọng với ý nghĩa: Hy vọng dưới góc nhìn ca Kitô giáo: là: Cậy- Tin - Mến.

Để cho buổi tĩnh tâm thêm phần sống động, cha giảng phòng đã đưa lên bài hát và cộng đoàn cùng hát với ngài:



Buổi tĩnh tâm kết thúc lúc 3:40 pm trong tinh thần với tâm tình tạ ơn.

Nguyễn An Quý
 
Thánh Ca
Thánh Ca Chúa Nhật IV Vọng C
Lm Thái Nguyên
19:21 15/12/2024