Ngày 18-12-2024
 
Phụng Vụ - Mục Vụ
Mỗi Ngày Một Câu Danh Ngôn Của Các Thánh
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb..
02:05 18/12/2024
Chương 16:

TU ĐỨC



“Vì vậy, Anh em hãy giũ sạch mọi điều ô uế và mọi sự độc ác còn lan tràn, hãy khiêm tốn đón nhận lời đã được gieo vào long an hem, lời ấy có sức cứu độ linh hồn an hem.” (Gc 1, 21)

1. Con phải biết nguyên nhân cao quý của đạo đức chính là tu đức, không thể vì cao quý của đạo đức, nó chỉ là ơn khen ngợi mà thôi.

(Thánh Bernard)

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa trong "Cách ngôn thần học tu đức ")


-------------

http://www.vietcatholic.com

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info
 
Mỗi Ngày Một Câu Chuyện
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb..
02:12 18/12/2024
17. GIỐNG NHƯ THẦN NÔNG

Thầy thuốc Trần Quân Hựu là người Dương Châu, nói năng rất hài hước.

Giữa năm Hồng Võ, ông ta thường vô ra trong hoàng cung, hoàng đế rất sủng ái tin dùng và thường cùng với ông ta nói chuyện gian nan khốn khó trong quân đội: hồi ấy trong quân thiếu lương thực, hoàng đế và binh sĩ thường ăn vỏ cây rể cỏ.

Một hôm, hoàng đế hỏi:

- “Ta giống quân vương nào ở thời đại trước?”

Trần Quân Hựu nói:

- “Giống ông thần nông”.

Hoàng đế vặn hỏi duyên cớ tại sao, ông ta trả lời:

- “Nếu không giống ông thần nông thì tại sao nếm được bách thảo?”

Hoàng đế nghe xong thì cười ha ha.

(Tuyết Đào Hài Sử)

Suy tư 17:

Nhắc nhở hoàng đế khi hoàng đế cao hứng thao thao bất tuyệt nói về những chiến công của mình, thật không dể chút nào, bởi vì như thế sẽ chạm tự ái của hoàng đế và có khi mất đầu như chơi, nhưng thầy thuốc Trần Quân Hựu đã làm được, bởi vì ông ta biết cách khuyên bảo nhắc nhở mà không làm cho nhà vua tự ái.

Có một vài giáo dân có ý tốt lành muốn các linh mục của Giáo Hội ngày càng trổi vượt hơn trong thiên chức linh mục, trong bổn phận và trong cuộc sống của mình, nên có những lời góp ý không mấy tế nhị làm cho các linh mục chạm tự ái và trở nên cố chấp, coi những lời góp ý của giáo dân là không có ký lô gam nào cả, nên lời góp ý trở thành lời phê bình các linh mục.

Mục đích của giáo dân thì tốt nhưng phương pháp làm thì chưa được đẹp nên trở thành “đối thủ” của một vài linh mục, nên chăng phải học hỏi thầy thuốc Trần Quân Hựu góp ý cho hoàng đế, ông ta khôn ngoan lợi dụng khi nhà vua vui vẻ, lợi dụng sự thân cận và sự tin tưởng của hoàng đế để góp ý, làm cho hoàng đế vui vẻ cười ha ha quên mất mình là hoàng đế đánh đông dẹp bắc khi Quân Hựu so sánh mình với...ông thần nông.

Đừng bạ đâu góp ý, cũng đừng nói sau lưng, nhưng góp ý chân thành trong yêu mến, thì chắc chắn lời góp ý của chúng ta sẽ thành công, vì tất cả các linh mục của Đức Chúa Giê-su đều là những người hiểu rất rõ về giá trị của lời góp ý chân thành...

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


-----------

http://www.vietcatholic.com

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info
 
Hừng đông công chính
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa
03:11 18/12/2024
HỪNG ĐÔNG CÔNG CHÍNH

(Mt 1,16.18-24)

Ngày 18 / 12

Giuse là người công chính. Theo nhãn quan nhân loại, người công chính là người ngay thẳng trong tâm hồn và suy nghĩ, công bình và công minh trong lời nói và hành động. Theo Thánh Kinh thì khái niệm về sự công chính vượt lên trên chiều kích nhân bản. Công chính theo Thánh Kinh chính là tình yêu thủy chung. Thánh Phaolô tông đồ nói rằng Thiên Chúa tỏ bày sự công chính của Người khi Người tín trung với lời đã hứa là yêu thương nhân loại đến cùng và khi đến thời viên mãn đã sai Con của Người xuống thế gian để ban ơn cứu độ. (x.Rm 3,22-26).

Đêm Tiệc Lý Chúa Kitô đã mạc khải một danh xưng Cha trên trời là Đấng Công Chính. “Lạy Cha là Đấng Công Chính, thế gian đã không biết Cha, nhưng con, con đã biết Cha, và những người này đã biết là chính Cha đã sai con. Con đã cho họ biết Danh Cha, và sẽ còn cho họ biết nữa, để tình Cha đã yêu thương con ở trong họ, và con cũng ở trong họ nữa.” (Ga 17, 25-26). Xuống thế gian, một trong những sứ mạng chính yếu của Chúa Kitô là mạc khải chân dung Cha trên trời. Ai thấy Chúa Kitô là thấy Chúa Cha. Đấng vào trần gian được tôn xưng là “Mặt trời công chính”. Chúa Kitô đã làm sáng tỏ cái tình thủy chung của Thiên Chúa dành cho nhân loại không chỉ qua các việc lành mà Người giáng phúc thi ân mà còn qua việc Người sẵn lòng đón nhận sự phản bội, bất trung và cả những yếu hèn của nhân loại. Phút giây hấp hối trên thập giá, Người không chỉ nghĩ đến mẹ già và người môn đệ thân yêu, Người còn nghĩ đến phạm nhân đang bị treo bên phải Người và nghĩ đến những người đang nhẫn tâm giết Người để ròi nài xin Cha trên trời tha thứ cho họ vì họ lầm chẳng biết. Chính lúc này viên sĩ quan đang thi hành án đã thốt lên: “Quả thật, ông này là người công chính” (Lc 22,47)

Để chuẩn bị gần cho Đấng là mặt trời công chính đến trần gian Thiên Chúa chọn gọi một số người nghèo góp phần như là “hừng đông công chính”. Đó là hai vợ chồng Giacaria – Isave, là thánh Giuse, và dĩ nhiên là có Mẹ Maria. Thánh Giuse khi hay tin Mẹ Maria thụ thai thì Tin mừng ghi rằng Giuse không tố giác, nghĩa là cho rằng đây là chuyện không tốt, nhưng ngài vẫn chọn cách thế không làm hại Mẹ Maria. Dĩ nhiên thánh Giuse sẽ bị hứng chịu tiếng xấu cách nào đó như “phường sở khanh”. Và khi được sứ thần báo mộng thì Giuse đã mau mắn đón Maria và Hài nhi trong dạ về nhà với cả tình yêu và tinh thần trách nhiệm.

Để làm rực sáng Đấng là Mặt Trời Công Chính trong dịp kỷ niệm ngày Người Giáng Sinh, thiết tưởng rằng các trang trí hang đá với đèn đuốc lung linh là tốt, những buỗi lễ long trọng, sốt sắng là rất tốt, nhưng nếu có nhiều mẫu gương là “vầng hừng đông công chính” như Giacaria – Isave – Giuse – Maria thì tốt hơn nhiều. Và chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhận ra Thiên Chúa đích thực là Đấng Công Chính, Đấng luôn tín trung với tình của Người dành cho nhân loại chúng ta.

Dẫu cho người mẹ nào có bỏ con mình thì Thiên Chúa không bao giờ bỏ chúng ta, vì Người là Tình Yêu Tín Thành.

Ban Mê Thuột
 
Vui mừng và hy vọng bước vào Năm Thánh
Lm. Antôn Nguyễn Văn Độ
03:15 18/12/2024
SUY NIỆM CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG - C
(Lc 1, 39-45)
Vui mừng và hy vọng bước vào Năm Thánh

Sau khi đã ngưng nghỉ nhìn lại chặng đường đã qua với niềm vui vì những gì đã đạt được, nay lễ Giáng sinh đã gần kề, đặc biệt cửa Năm Thánh 2025 sắp mở ra làm cho tâm hồn chúng ta rạo rực hẳn lên, thôi thúc chúng ta phải làm hết sức những gì có thể để hưởng trọn vẹn niềm vui ngày Con Chúa ra đời, và nhất là “Ơn Toàn Xá, một ân sủng đặc biệt của Năm Thánh”.

Lời của ngôn sứ Mikha lôi kéo chúng ta hướng nhìn về Belem, châu thành bé nhỏ của nước Giuđê, chứng tá của một biến cố vĩ đại : “Hỡi Bêlem Ephrata, ngươi nhỏ nhất trong trăm ngàn phần đất Giuđa, nhưng nơi ngươi sẽ xuất hiện một Đấng thống trị Israel, và nguồn gốc Người có từ nguyên thuỷ, từ muôn đời” (Mk 5,1).

Niềm vui ló rạng

Cách trích dẫn có tính lịch sử của Malaki giúp ta hình dung ra ra ngày Chúa đến gặp dân Ngài. Khi phải sống lưu đày xa Thiên Chúa, con người cảm thấy đau khổ. Nay “tiết đông giá lạnh đã qua, mùa mưa đã dứt” (Dc 2,11). Thiên Chúa chuẩn bị viếng thăm và ra tay cứu thoát.

Không mừng vui sao được, vì nói đến Belem, là người ta nghĩ ngay đến Ðavít đại vương, tổ tiên của Đấng Mêsia đã sinh ra tại đây từ ngàn năm trước Chúa Kitô giáng sinh, chứng tỏ Thiên Chúa yêu thương, tha thứ và đem niềm vui cho Israel.

Mẹ mừng vui, bà Êlisabeth vui mừng

Cuộc viếng thăm của Đức Mẹ nơi gia đình Dacaria cho thấy, Thiên Chúa đã đến gần. Tin Mừng ghi lại : “Maria chỗi dậy, vội vã ra đi tiến lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà ông Dacaria và chào bà Êlisabeth” (Lc 1,39-40). Cuộc viếng thăm tưởng như là cuộc thăm viếng giữa người với người; nhưng thực tế, đây là cuộc thăm viếng lịch sử, Thiên Chúa viếng thăm dân Ngài. Thiên Chúa đã chuẩn bị biến cố này từ lúc con người sa ngã trong vườn Địa Đàng. Từ đó, con người khao khát Thiên Chúa viếng thăm; vì nhờ Chúa viếng thăm, con người được Thiên Chúa đổi vận mạng: từ chỗ bị lưu đày đến chỗ được vào Đất Hứa, từ chỗ phải xa cách Thiên Chúa đến chỗ được đoàn tụ với Ngài muôn đời, từ chỗ phải chết đến chỗ sống muôn đời,.

Bà Elisabeth đại diện cho dân Chúa đón nhận niềm vui Chúa ban. Nhờ Chúa Thánh Thần soi sáng, bà nhận ra Người Con Đức Maria đang cưu mang là Đấng Cứu Thế, là Nguồn Vui, gặp Mẹ Maria tràn gập niềm vui, bà Êlisabeth kêu lên : “Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc! Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm tôi? Vì này, tai tôi vừa nghe lời Bà chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi. Phúc cho Bà là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng Bà sẽ được thực” (Lc 1, 42-45). Bà Elisabeth và Gioan Tẩy Giả vui mừng khi được Đấng Thiên Sai đến viếng thăm. Bà biết rõ lý do tại sao Mẹ Maria thật có phúc: “vì đã tin rằng Chúa phán cũng Bà sẽ được thực hiện” (Lc 1,45).

Mẹ Maria có phúc vì đã tin. Ðức tin được nuôi dưỡng trong đức ái. Mẹ chỗi dậy và vội vã lên đường đến gặp bà Elisabeth. "Chỗi dậy" là một cử chỉ đầy ân cần. Qua những cử chỉ đó Đức Maria chứng tỏ mình đã là môn đệ của Đấng mà Mẹ mang trong lòng. Biến cố Chúa Giêsu sinh ra bắt đầu như thế, với một cử chỉ bác ái đơn sơ là viếng thăm, chia sẻ niềm vui, mang lại hy vọng cho gia đình Dacaria và Elisabeth. Niềm vui, tình yêu và sự sẻ chia ấy được cụ thể hóa nơi Đức Giêsu Kitô, Con Thiên Chúa giáng sinh làm người tại Belem.

Chúng ta mừng vui

Cánh cửa Năm Thánh sắp mở ra làm cho con cái Chúa hết sức vui mừng và phấn khởi. Với chủ đề “Người Hành Hương Hy Vọng”. Ðức Thánh Cha Phanxicô mời gọi các tín hữu sống niềm vui và hy vọng giữa bao nhiêu khó khăn trong cuộc sống. “Ân Xá Năm Thánh” là một cách khám phá bản chất vô hạn của lòng thương xót của Thiên Chúa. Đức Thánh Cha Phanxicô cũng mời gọi tất cả các Kitô hữu hãy trở thành “những người hành hương” của niềm hy vọng, để đón nhận “Ơn Toàn Xá, một ân sủng đặc biệt của Năm Thánh”.

Noi gương Mẹ Maria là người hoàn toàn tín thác vào Thiên Chúa. Mẹ không ngừng trông cậy và hy vọng nơi Chúa. Dù ý thức mọi khó khăn sẽ xảy đến, Mẹ vẫn tin tưởng chấp nhận thưa tiếng để đón Chúa Giêsu, Đấng là Hy Vọng của Israel và của muôn dân tộc vào lòng dạ mình.

Mẹ không thất vọng, không ngã quỵ mà kiên trì đứng vững trong hy vọng, vì tâm hồn Mẹ luôn âm vang lời thần sứ đã nói với Mẹ trong ngày Truyền Tin: “Maria, xin đừng sợ!” (Lc 1,30). Lòng Mẹ luôn sáng lên niềm tín thác và hy vọng nơi Lời của Con Mẹ. Mẹ là mẫu gương hy vọng cho những ai tin vào Chúa Giêsu Kitô trong cuộc lữ hành trần gian này.

Mẹ là ngôi sao sáng. Khi Mẹ vội vã, với niềm vui thánh thiện, băng qua núi đồi của miền Giuđa để đến gặp người chị họ Elizabeth, Mẹ đã trở thành hình ảnh của Giáo hội sẽ xuất hiện, mang trong lòng niềm hy vọng của thế giới băng qua các núi đồi lịch sử. Vì vậy, Mẹ ở giữa Giáo hội với tư cách là Mẹ của niềm hy vọng.

Mẹ là niềm hy vọng để Giáo hội cậy nhờ mỗi con thuyền Giáo hội gặp phong ba bão táp, ngay cả lúc thuận buồm xuôi gió. Mẹ là bảo chứng cho niềm hy vọng, là dấu chỉ chắc chắn về ơn cứu độ Thiên Chúa ban xuống cho con người.

Để sống Năm Thánh này, chúng ta hãy đến với Mẹ, cầu xin Mẹ cho tất cả chúng ta khám phá ra niềm vui về sự dịu dàng của Thiên Chúa. Không ai đã bước vào mầu nhiệm sâu xa của việc nhập thể như Mẹ Maria. Toàn bộ cuộc sống Mẹ được hun đúc theo sự hiện diện của Chúa Giêsu đã hóa thành nhục thể.

Lạy Mẹ Maria, xin chỉ cho chúng con đường đến Vương quốc của Con Mẹ! Ôi Người Nữ Hy Vọng, Ngôi Sao sáng, xin hãy chiếu sáng và hướng dẫn chúng con không thất vọng trên hành trình dương thế.
 
Ngày 19/12: Đón Chúa trong tâm tình câm nín – Lm. Giuse Đaminh Nguyễn Ngọc Tân, CP.
Giáo hội năm châu
04:22 18/12/2024

Ngày 19/12: Đón Chúa trong tâm tình câm nín – Lm. Giuse Đaminh Nguyễn Ngọc Tân, CP.
 
Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
Bài Giáo lý hàng tuần của Đức Phanxicô: Chúa Giêsu Kitô là niềm hy vọng của chúng ta. Con Thiên Chúa đi vào lịch sử
Vũ Văn An
13:39 18/12/2024

Theo tin Tòa Thánh, sáng nay, 18 tháng Mười Hai, 2024, trong buổi tiếp kiến chung tại Hội trường Phaolô VI, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã khởi đầu loạt bài giáo lý mới của ngài về Năm Thánh; và hôm nay, ngài dựa vào gia phả của Chúa Giêsu để nói về Việc Con Thiên Chúa đi vào lịch sử.

Sau đây là nguyên văn bài giáo lý tuần này của ngài, dựa vào bản tiếng Ý do Tòa Thánh cung cấp.



Anh chị em thân mến, chào anh chị em buổi sáng!

Hôm nay chúng ta bắt đầu chu trình dạy giáo lý sẽ diễn ra trong suốt Năm Thánh. Chủ đề là “Chúa Giêsu Kitô là niềm hy vọng của chúng ta”: thực vậy, Người là đích điểm cuộc hành hương của chúng ta, và chính Người là đường, là con đường để chúng ta đi theo.

Phần đầu tiên sẽ đề cập đến thời thơ ấu của Chúa Giêsu, được các Thánh sử Mátthêu và Luca thuật lại cho chúng ta (xem Mt 1–2; Lc 1–2). Các Tin Mừng Thời Thơ ấu kể về việc Chúa Giêsu được thụ thai trinh nguyên và việc Người sinh ra từ lòng Đức Maria; họ nhắc lại những lời tiên tri về đấng mê-xi-a đã được ứng nghiệm nơi Người và nói về tư cách làm cha hợp pháp của Thánh Giuse, người đã ghép Con Thiên Chúa vào “thân cây” của triều đại Đavít. Chúng ta được thấy Chúa Giêsu như một trẻ sơ sinh, một trẻ em và một thiếu niên, vâng phục cha mẹ, đồng thời ý thức được việc hoàn toàn tận hiến cho Chúa Cha và Vương quốc của Người. Sự khác biệt giữa hai Thánh sử là trong khi Luca kể lại các sự kiện qua con mắt của Đức Maria, thì Mátthêu lại kể lại qua con mắt của Thánh Giuse, nhấn mạnh vào quan hệ cha con chưa từng có như vậy.

Thánh Matthêu mở đầu Tin Mừng của mình và toàn bộ bộ kinh Tân Ước bằng “gia phả Đức Giêsu Kitô, con vua Đavít, con ông Áp-ra-ham” (Mt 1.1). Đây là danh sách những cái tên đã có trong Kinh thánh tiếng Do Thái, để chỉ ra sự thật về lịch sử và sự thật về đời sống con người. Thực ra, “gia phả của Chúa được tạo thành từ lịch sử đích thực, trong đó có một số cái tên gây vấn nạn ít nhất phải nói như thế và tội lỗi của Vua Đavít được nhấn mạnh (xem Mt 1:6). Tuy nhiên, mọi sự đều kết thúc và phát triển trong Đức Maria và trong Chúa Kitô (xem Mt 1:16)” (Thư về việc đổi mới việc nghiên cứu lịch sử Giáo hội, ngày 21 tháng 11 năm 2024). Rồi, sự thật về cuộc sống con người xuất hiện, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, mang lại ba điều: một cái tên chứa đựng căn tính và sứ mệnh duy nhất; thuộc về một gia đình và một dân tộc; và cuối cùng là sự gắn bó đức tin với Thiên Chúa của Israel.

Gia phả là một thể loại văn học, tức là một hình thức thích hợp để truyền tải một thông điệp vô cùng quan trọng: không ai tự mình hiến mạng sống mình mà nhận nó như một hồng phúc từ người khác; trong trường hợp này, chúng ta đang nói về những người được chọn và bất cứ ai thừa hưởng kho tàng đức tin từ người cha, trong việc truyền lại sự sống cho con cái, cũng mang lại cho họ niềm tin vào Thiên Chúa.

Tuy nhiên, không giống như các gia phả trong Cựu Ước chỉ xuất hiện tên nam giới, vì ở Israel người cha đặt tên cho con trai, phụ nữ cũng xuất hiện trong danh sách của Thánh Mát-thêu trong số tổ tiên của Chúa Giê-su. Chúng ta tìm thấy năm người trong số họ: Tamar, con dâu của Giu-đa, người từng góa bụa, giả làm gái điếm để đảm bảo có con nối dõi cho chồng (xem Sáng thế 38); Ra-háp, gái điếm thành Giê-ri-cô, người đã cho phép các nhà thám hiểm Do Thái vào đất hứa và chinh phục nó (xem Gio-suê 2); Rút, người Mô-áp, trong cuốn sách cùng tên, luôn chung thủy với mẹ chồng, chăm sóc bà và sẽ trở thành bà cố của Vua Đa-vít; Bát-sê-va, người mà Đa-vít phạm tội ngoại tình và sau khi chồng bà bị giết, đã sinh ra Sa-lô-môn (xem 2 Sa-mu-en 11); và cuối cùng là Đức Maria người Na-da-rét, vợ Thánh Giuse, thuộc nhà Đavít: từ ngài mà Đấng Mê-xi-a, tức Chúa Giêsu, đã được sinh ra.

Bốn người phụ nữ đầu tiên được liên kết với nhau không phải vì họ là tội nhân như người ta thường nói, mà vì họ là người ngoại quốc so với dân tộc Israel. Điều mà Thánh Mát-thêu đưa ra là, như Đức Bênêđíctô XVI đã viết, “qua họ, thế giới của dân ngoại bước vào... gia phả của Chúa Giêsu – sứ mạng của Người đối với người Do Thái và người ngoại đạo trở nên hữu hình” (Thời thơ ấu của Chúa Giêsu, Milan- Thành phố Vatican 2012, 15).

Trong khi bốn người phụ nữ trước đó được nhắc đến cùng với người đàn ông được sinh ra từ họ hoặc người đã sinh ra ông ta, thì mặt khác, Đức Maria lại nổi bật một cách đặc biệt: ngài đánh dấu một khởi đầu mới, bản thân ngài là một khởi đầu mới, bởi vì trong câu chuyện của ngài, không còn việc tạo vật nhân bản trong tư cách nhân vật chính của việc sinh sản, mà là chính Thiên Chúa. Có thể thấy rõ điều này qua động từ “được sinh ra”: “Giacóp sinh Giuse, chồng của bà Maria, bà là người sinh ra Chúa Giêsu cũng gọi là Chúa Kitô” (Mt 1:16). Chúa Giêsu là con vua Đavít, được Thánh Giuse đưa vào triều đại đó và được định sẵn là Đấng Mê-xi-a của dân Israel, nhưng Người cũng là con của Áp-ra-ham và của các phụ nữ ngoại quốc, do đó được tiền định làm “Ánh sáng dân ngoại” (xem Lc 2). :32) và là “Đấng Cứu Thế” (Ga 4:42).

Con Thiên Chúa, đã thánh hiến cho Chúa Cha với sứ mệnh mạc khải dung nhan của Người (x. Ga 1:18; Ga 14:9), đã đi vào thế gian như tất cả con cái loài người, đến nỗi ở Na-da-rét Người sẽ được gọi là “con ông Giuse » (Ga 6:42) hay “con trai bác thợ mộc” (Mt 13:55). Thiên Chúa thật và con người thật.

Anh chị em thân mến, chúng ta hãy khơi dậy trong mình những ký ức biết ơn về tổ tiên. Và trên hết chúng ta tạ ơn Thiên Chúa, Đấng, qua mẹ Giáo Hội, đã sinh ra chúng ta cho sự sống đời đời, sự sống vĩnh cửu, sự sống của Chúa Giêsu, niềm hy vọng của chúng ta.