Hà nội - Thánh Lễ chia tay Sinh Viên ra trường diễn ra long trọng, trang nghiêm tại Giáo xứ Nam Định do cha phó Phanxico Trần Truyền Giáo chủ sự. Bài giảng của Cha thật cảm động với những lời dặn dò những người ra trường, còn bên dưới thì anh chị em Sinh Viên nghe đâu đó sụt sịt, người thì mắt đỏ hoe, người thì nghẹn ngào,
không giấu được nỗi buồn. Thánh Lễ đã kết thúc bằng những món quà chia tay của Cha Giu-se Ma-ri-a Vũ Thanh Cảnh – chánh xứ Nam Định và bài hát “Thần Khí Chúa đã sai tôi đi, sai tôi đi loan báo Tin Mừng…” và lời hứa làm chứng cho Chúa giữa cuộc đời trong sâu thẳm mỗi bạn Sinh Viên.

ĐIỀU ƯỚC GIẢN DỊ CỦA BẠN SINH VIÊN Công Giáo SẮP RA TRƯỜNG

“Ngày mai xa nhau rồi, trường mến thương xa rồi. Hè về phượng buồn, tiếng ve cũng buồn,…”. Lời bài hát càng làm cho chúng tôi – những người con xa nhà, xa quê hương để đi học nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là phải chia tay với bao kỉ niệm dưới mái trường, kỉ niệm nơi ngôi Thánh Đường yêu dấu - càng buồn hơn.

Mới ngày nào nhận được giấy báo trúng tuyển Đại Học, Bố Mẹ tôi còn mừng hơn cả tôi, còn tôi thì hét toáng lên, thầm cảm ơn Thiên Chúa và Mẹ Ma-ri-a đã đồng hành cùng tôi và mang lại niềm vui vô cùng lớn lao cho cả tôi và gia đình tôi. Mấy ngày sau thì tôi nhập học. Ngày dẫn tôi lên nhập trường, xe đến nơi rồi mà Bố Mẹ và tôi ai nấy bịn rịn, Mẹ thì dặn dò đủ thứ: “Con lên Nam Định không quen biết ai thì sắp xếp thời gian học hành rồi đến Nhà Thờ, đi Lễ mà xin Chúa phù hộ cho, nương tựa vào Chúa rồi Chúa sẽ dẫn con đi…”. Bố thì mắt đỏ hoe, nghẹn ngào “Con gái Bố lớn rồi đấy, phải tự lo cho mình, thiếu gì thì gọi về cho Bố Mẹ con nhá….”. Tôi cố gắng cười toe toét để Bố Mẹ yên tâm ra về, để rồi về phòng khóc như chưa bao giờ được khóc.

Ngày tháng cứ trôi lặng lẽ, thời gian dần xoa dịu tôi, làm tôi vơi bớt đi nỗi nhớ nhà. Tôi làm theo lời Mẹ dặn. Ngay buổi đầu lên nhập học, tôi đi Lễ Chúa Nhật lúc 17h tại Giáo xứ Nam Định. May mắn cho tôi, tôi ngồi cạnh một chị Sinh Viên (tôi nhận ra vì chị ấy mặc áo Tổng Giáo Phận Hà Nội – Sinh Viên Công Giáo Nam Định). Lấy hết can đảm, tôi hỏi chị về các điều kiện và cách thức để gia nhập Sinh Viên Công Giáo. Và ngay hôm đó, tôi trở thành Sinh Viên Công Giáo thực sự. Ôi! Không thể diễn tả được cảm xúc của tôi lúc ấy, cứ tưởng tượng mai tôi sẽ đi tình nguyện ở nơi này, ngày kia tôi sẽ đi Lễ và được cử đọc bài đọc như thế nào, rồi cùng sinh hoạt với mọi người như thế nào… Thật không thể tin được ước mơ nhỏ nhoi của tôi từ thời học cấp 3 được thành hiên thực, đó là “Lên học Đại Học được gia nhập Sinh Viên Công Giáo, được sinh hoạt cùng anh chị em, được đến gần Chúa hơn”. Chỉ bấy nhiêu đó đã làm tôi nhanh chóng quen với việc xa nhà và ngày càng trưởng thành hơn. Thật may mắn và vinh dự cho tôi hơn khi tôi học tại Thành phố Nam Định cổ kính rồi được giữ các vị trí quan trọng trong Sinh Viên Công Giáo Nam Định. Chính việc này đã tạo cho tôi một quả tim mới, một con người mới tràn đầy nhiệt huyết, tràn đầy hồng ân Thiên Chúa. Dù có những lúc tôi gặp khó khăn, nhưng tất cả tôi đều dâng lên xin Thiên Chúa thánh hóa và giúp tôi rút ra được kinh nghiệm, giúp tôi trưởng thành hơn….

Trong tôi lúc này thật nhiều cảm xúc. Tôi muốn đến Hội Trường của Giáo xứ Nam Định để cùng tập Cử điệu, cùng họp bàn cho một chương trình sắp tới nào đó… Tôi ước, tôi ước thời gian quay trở lại để tôi được chìm trong cảm giác bình an, an toàn tuyệt đốikhi được làm công việc Phụng vụ nhà Chúa. Tôi muốn đến gặp các Cha, các Thầy, các Sơ – những người đã hướng dẫn tôi hoàn thành nhiệm vụ mà Chúa trao phó cho tôi – Trưởng ban Văn Nghệ Hội Sinh Viên Công Giáo Nam Định. Con biết lấy gì để cảm ơn các Ngài bây giờ? Con biết làm gì để được tiếp tục ở lại Nam Định, để tiếp tục được gặp các Ngài – những người Thầy ngoài mái trường đầu tiên vô cùng yêu mến của con, những người luôn giúp đỡ, luôn lắng nghe và chia sẻ vui buồn với chúng con!

Thay mặt cho các bạn Sinh Viên Công Giáo Nam Định, con xin cảm ơn quý cha đã dìu dắt, giúp đỡ chúng con trong suốt quá trình học tập và làm việc tại Nam Định. Xin Thiên Chúa che chở, ban muôn hồng phúc cho các Ngài!

Sinh Viên Công Giáo Nam Định – gia đình thứ hai của tôi! Tôi sẽ nhớ các bạn thật nhiều. Chúc các bạn luôn thành công và được Thiên Chúa dẫn dắt, đồng hành trên mọi nẻo đường!