ĐƯỢC YÊU ĐÃ LÀ HẠNH PHÚC
NHƯNG YÊU LẠI CÀNG HẠNH PHÚC
CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN NĂM B
Bằng mệnh lệnh hãy yêu mến Chúa và yêu anh em, Chúa Giêsu nối kết hai điều răn của Cựu ước thành một điều răn duy nhất: Yêu Thương.
Điều tưởng không liên quan nhau - giới răn mến Chúa ở sách Đệ nhị luật (Đnl 6,4-) là kinh Shema mà người Do thái thuộc lòng. Họ đọc nhiều lần trong ngày. Còn lời dạy yêu người ở sách Lêvi (Lv 19,18), không là điều luật mà người Do thái coi trọng - giờ đây, với Chúa Giêsu, chúng chỉ còn là một.
Sau khi dạy: "Chúa là Thiên Chúa duy nhất" và "hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”, Chúa Giêsu nhấn mạnh: "Ngươi hãy yêu tha nhân như chính mình ngươi".
Cuối cùng, như kết luận cho cả hai tác động của lòng yêu thương, Chúa khẳng định: “Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”. Nghĩa là không có bất cứ giới răn nào trọng hơn việc yêu mến Thiên Chúa và yêu thương con người. Cái độc đáo của Chúa Giêsu chính là liên kết chặt chẽ hai giới luật này với nhau và biến chúng thành một.
Từ nay, người ta xưng mình yêu Chúa thì người ta được đòi buộc phải yêu người. Khi người ta yêu người, thì đó là minh chứng lòng yêu mến Chúa.
Tình yêu. Lời đơn giản trên môi miệng nhưng không đơn giản cho cả kiếp người trong tương quan với đồng loại, với thế giới, ngay cả với Thiên Chúa.
Dù là lời đơn giản, nhưng lại là một nguyên tắc, một đòi buộc, một nỗ lực bao trùm trọn đời, vượt trên mọi nguyên tắc sống.
Thế giới này, nhân loại này, và mỗi cá nhân đều cần tình yêu. Khi người ta yêu Chúa và yêu nhau, hoa trái mãnh liệt, diệu kỳ của tình yêu sẽ trổ sinh.
Tình yêu là sức mạnh xoa dịu nỗi đau, hàn gắn vết thương, xóa bỏ hận thù. Ở đâu có tình yêu, ở đó cuộc sống dù nhiều vất vả, nhiều bươn chải ngược xuôi, dù phải chấp nhận những sức nặng của gồng gánh, của trách nhiệm, của khổ tứ, vẫn khiến cuộc sống nơi ấy đáng sống.
Tình yêu sẽ ban cho người trong cuộc những ấm áp, những hạnh phúc, những vỗ về, những êm dịu... Trong tình yêu mà con người biết dâng lên Thiên Chúa để có thể chấp nhận và đón nhận nhau, sẽ cho người trong cuộc cảm giác được thuộc về, được chia sẻ, được an toàn và đỡ nâng.
Khi thể hiện nơi chính mình tình yêu, dù chẳng bao giờ to tiếng hô khẩu hiệu "chẳng để ai ở lại phía sau", thì vẫn không có ai "ở phía sau". Tình yêu không ở đầu môi, càng không bao giờ nằm trên khẩu hiệu. Tình yêu đúng nghĩa, tình yêu chân thành, tình yêu thực thụ chỉ có thể lắng trong trái tim, thẩm thấu trong cõi hồn và trào tràn lên chính những thể hiện, những hành động, những lối sống, những tương quan, những nếp nghĩ, nếp làm.
Trái tim chỉ là trống rỗng, cõi hồn chỉ muốn lấp đầy sự ích kỷ và vun quén cho bản thân, thì có hô khẩu hiệu đến ngàn thế hệ, nhất là khi dùng khẩu hiệu nhằm che lấp sự trống rỗng của lòng dạ, che đậy thói tìm kiếm cho bản thân, thì không chỉ không có người bị bỏ lại, mà ngược lại, thế giới này, nhân loại này sẽ còn đó dập dìu những đoàn người "ở phía sau".
Chỉ có tình yêu mới có khả năng làm cho xã hội ngập tràn yêu thương. Tình yêu một khi trở thành chuẩn mực giữa người với người, các ác sẽ không còn, lòng thù hận, mọi loại chiến tranh, nỗi sợ hãi, cảm giác thiếu an toàn, sự bất ổn... sẽ bị đẩy lùi. Tình yêu sẽ tự nó thắp lên ngọn lửa của hòa bình, kéo người người xích lại gần nhau, và hiệp thông, hiệp nhất, kết đoàn, tương trợ, quan tâm, thấu hiểu... sẽ tự nó sinh sôi và phát triển.
Tình yêu được lãnh nhận từ Thiên Chúa, để khi bản thân từng người lại ý thức đáp trả cho Thiên Chúa bằng cuộc sống cụ thể với anh chị em xung quanh, sẽ có sức mạnh vô cùng lớn giúp anh chị em vững tin trong cuộc sống, giúp người đối mặt với khổ đau vượt qua gian khổ, giúp cảm hóa và làm thay đổi những người sống chưa tốt, còn ơ hờ, còn thiếu trách nhiệm với cuộc đời...
Giữa người với người có khi gây mâu thuẫn, hiểu lầm, hiềm khích, chia rẻ, hận thù, tạo phe nhóm, kìch địch nhau, muốn tấn công nhau..., chỉ có thể hóa giải khi xuất hiện tình yêu, sự tha thứ, lòng bao dung, tâm hồn cởi mở, sẵn sàng trao dâng những nghĩa cử, những ân tình... mà thôi.
Trong khi tình yêu đẹp đến vậy, sang trọng đến vậy, cần thiết đến vậy, lại được Chúa Kitô đúc kết thành lượt đồ đơn giản cho cuộc sống của từng người. Nó chỉ còn là nguyên tắc sống "mến Chúa yêu người" mà mỗi người có nhiệm vụ thực hiện cho trọn vẹn để được đến với Chúa, để dược gần Chúa.
Chỉ cần ta hành động để thực thi tình yêu, sống vì tình yêu đối với Chúa Kitô, hợp nhất tất cả sức lực, trái tim, linh hồn và tâm trí trong một nỗ lực duy nhất là yêu mến Thiên Chúa. Thế là đủ, là trọn vẹn cho sự trả lời của người muốn đáp lại ý muốn của Chúa: Hãy yêu thương!
Hãy đừng tự biến cuộc sống mình trở nên vô vị, cằn cỗi như mảnh đất bị bỏ hoang. Ngay bây giờ, hãy gieo lên mảnh đất tâm hồn hạt giống yêu thương mà Chúa Kitô trao ban, nhờ đó mỗi người là bàn tay của Chúa Kitô nối dài yêu thương ra đến mọi người, mọi nơi khắp hành tinh.
Từng người hãy đừng quên lời xác đáng này: ĐƯỢC YÊU ĐÃ LÀ HẠNH PHÚC, NHƯNG YÊU LẠI CÀNG HẠNH PHÚC.
NHƯNG YÊU LẠI CÀNG HẠNH PHÚC
CHÚA NHẬT XXXI THƯỜNG NIÊN NĂM B
Bằng mệnh lệnh hãy yêu mến Chúa và yêu anh em, Chúa Giêsu nối kết hai điều răn của Cựu ước thành một điều răn duy nhất: Yêu Thương.
Điều tưởng không liên quan nhau - giới răn mến Chúa ở sách Đệ nhị luật (Đnl 6,4-) là kinh Shema mà người Do thái thuộc lòng. Họ đọc nhiều lần trong ngày. Còn lời dạy yêu người ở sách Lêvi (Lv 19,18), không là điều luật mà người Do thái coi trọng - giờ đây, với Chúa Giêsu, chúng chỉ còn là một.
Sau khi dạy: "Chúa là Thiên Chúa duy nhất" và "hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”, Chúa Giêsu nhấn mạnh: "Ngươi hãy yêu tha nhân như chính mình ngươi".
Cuối cùng, như kết luận cho cả hai tác động của lòng yêu thương, Chúa khẳng định: “Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”. Nghĩa là không có bất cứ giới răn nào trọng hơn việc yêu mến Thiên Chúa và yêu thương con người. Cái độc đáo của Chúa Giêsu chính là liên kết chặt chẽ hai giới luật này với nhau và biến chúng thành một.
Từ nay, người ta xưng mình yêu Chúa thì người ta được đòi buộc phải yêu người. Khi người ta yêu người, thì đó là minh chứng lòng yêu mến Chúa.
Tình yêu. Lời đơn giản trên môi miệng nhưng không đơn giản cho cả kiếp người trong tương quan với đồng loại, với thế giới, ngay cả với Thiên Chúa.
Dù là lời đơn giản, nhưng lại là một nguyên tắc, một đòi buộc, một nỗ lực bao trùm trọn đời, vượt trên mọi nguyên tắc sống.
Thế giới này, nhân loại này, và mỗi cá nhân đều cần tình yêu. Khi người ta yêu Chúa và yêu nhau, hoa trái mãnh liệt, diệu kỳ của tình yêu sẽ trổ sinh.
Tình yêu là sức mạnh xoa dịu nỗi đau, hàn gắn vết thương, xóa bỏ hận thù. Ở đâu có tình yêu, ở đó cuộc sống dù nhiều vất vả, nhiều bươn chải ngược xuôi, dù phải chấp nhận những sức nặng của gồng gánh, của trách nhiệm, của khổ tứ, vẫn khiến cuộc sống nơi ấy đáng sống.
Tình yêu sẽ ban cho người trong cuộc những ấm áp, những hạnh phúc, những vỗ về, những êm dịu... Trong tình yêu mà con người biết dâng lên Thiên Chúa để có thể chấp nhận và đón nhận nhau, sẽ cho người trong cuộc cảm giác được thuộc về, được chia sẻ, được an toàn và đỡ nâng.
Khi thể hiện nơi chính mình tình yêu, dù chẳng bao giờ to tiếng hô khẩu hiệu "chẳng để ai ở lại phía sau", thì vẫn không có ai "ở phía sau". Tình yêu không ở đầu môi, càng không bao giờ nằm trên khẩu hiệu. Tình yêu đúng nghĩa, tình yêu chân thành, tình yêu thực thụ chỉ có thể lắng trong trái tim, thẩm thấu trong cõi hồn và trào tràn lên chính những thể hiện, những hành động, những lối sống, những tương quan, những nếp nghĩ, nếp làm.
Trái tim chỉ là trống rỗng, cõi hồn chỉ muốn lấp đầy sự ích kỷ và vun quén cho bản thân, thì có hô khẩu hiệu đến ngàn thế hệ, nhất là khi dùng khẩu hiệu nhằm che lấp sự trống rỗng của lòng dạ, che đậy thói tìm kiếm cho bản thân, thì không chỉ không có người bị bỏ lại, mà ngược lại, thế giới này, nhân loại này sẽ còn đó dập dìu những đoàn người "ở phía sau".
Chỉ có tình yêu mới có khả năng làm cho xã hội ngập tràn yêu thương. Tình yêu một khi trở thành chuẩn mực giữa người với người, các ác sẽ không còn, lòng thù hận, mọi loại chiến tranh, nỗi sợ hãi, cảm giác thiếu an toàn, sự bất ổn... sẽ bị đẩy lùi. Tình yêu sẽ tự nó thắp lên ngọn lửa của hòa bình, kéo người người xích lại gần nhau, và hiệp thông, hiệp nhất, kết đoàn, tương trợ, quan tâm, thấu hiểu... sẽ tự nó sinh sôi và phát triển.
Tình yêu được lãnh nhận từ Thiên Chúa, để khi bản thân từng người lại ý thức đáp trả cho Thiên Chúa bằng cuộc sống cụ thể với anh chị em xung quanh, sẽ có sức mạnh vô cùng lớn giúp anh chị em vững tin trong cuộc sống, giúp người đối mặt với khổ đau vượt qua gian khổ, giúp cảm hóa và làm thay đổi những người sống chưa tốt, còn ơ hờ, còn thiếu trách nhiệm với cuộc đời...
Giữa người với người có khi gây mâu thuẫn, hiểu lầm, hiềm khích, chia rẻ, hận thù, tạo phe nhóm, kìch địch nhau, muốn tấn công nhau..., chỉ có thể hóa giải khi xuất hiện tình yêu, sự tha thứ, lòng bao dung, tâm hồn cởi mở, sẵn sàng trao dâng những nghĩa cử, những ân tình... mà thôi.
Trong khi tình yêu đẹp đến vậy, sang trọng đến vậy, cần thiết đến vậy, lại được Chúa Kitô đúc kết thành lượt đồ đơn giản cho cuộc sống của từng người. Nó chỉ còn là nguyên tắc sống "mến Chúa yêu người" mà mỗi người có nhiệm vụ thực hiện cho trọn vẹn để được đến với Chúa, để dược gần Chúa.
Chỉ cần ta hành động để thực thi tình yêu, sống vì tình yêu đối với Chúa Kitô, hợp nhất tất cả sức lực, trái tim, linh hồn và tâm trí trong một nỗ lực duy nhất là yêu mến Thiên Chúa. Thế là đủ, là trọn vẹn cho sự trả lời của người muốn đáp lại ý muốn của Chúa: Hãy yêu thương!
Hãy đừng tự biến cuộc sống mình trở nên vô vị, cằn cỗi như mảnh đất bị bỏ hoang. Ngay bây giờ, hãy gieo lên mảnh đất tâm hồn hạt giống yêu thương mà Chúa Kitô trao ban, nhờ đó mỗi người là bàn tay của Chúa Kitô nối dài yêu thương ra đến mọi người, mọi nơi khắp hành tinh.
Từng người hãy đừng quên lời xác đáng này: ĐƯỢC YÊU ĐÃ LÀ HẠNH PHÚC, NHƯNG YÊU LẠI CÀNG HẠNH PHÚC.