Đức Hồng Y Gerhard Ludwig Müller cho rằng Vatican áp dụng một tiêu chuẩn kép gây tổn hại, cụ thể là những lời kêu gọi đối thoại và tôn trọng liên tục của Vatican được áp dụng một cách có chọn lọc và thường xuyên bị từ chối đối với chính những người Công Giáo.
Trong một cuộc phỏng vấn gần đây với Michael Haynes của Pelican, cựu tổng trưởng Bộ Giáo lý Đức tin cho rằng các phương pháp tiếp cận hiện tại đã làm sâu sắc thêm sự chia rẽ thay vì hàn gắn nó. Ngài lập luận rằng trong khi các nhà chức trách Giáo hội thường xuyên nhấn mạnh sự cởi mở và tôn trọng trong việc tương tác với các phong trào văn hóa đương đại, tinh thần này lại không được nhất quán áp dụng cho các tín hữu Công Giáo thực hành đạo, đặc biệt là những người muốn tham dự Thánh lễ Latinh truyền thống.
Những phát biểu của Hồng Y Müller được đưa ra trong bối cảnh cuộc tranh luận kéo dài về quyết định hạn chế việc cử hành Thánh lễ truyền thống của Giáo hội Rôma, một động thái đã ảnh hưởng đến các giáo phận và cộng đồng tôn giáo trên toàn thế giới. Khi được hỏi trực tiếp về chính sách này, vị Hồng Y người Đức cho rằng việc Đức Giáo Hoàng Phanxicô đàn áp Nghi thức Tridentine “một cách độc đoán” là “không tốt”.
Vị tổng trưởng Bộ Giáo Lý Đức Tin còn đi xa hơn, cho rằng lời lẽ của Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã gán cho một nhóm tín hữu Công Giáo đáng kể một sự kỳ thị bất công. Đức Hồng Y Müller nói rằng Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã “làm tổn thương và phạm phải sự bất công khi cáo buộc tất cả những ai yêu thích hình thức nghi lễ cũ là chống lại Công đồng Vatican II một cách chung chung, mà không có sự công bằng phân biệt đối xử với từng cá nhân”.
Đức Hồng Y nhấn mạnh rằng sự thống nhất của Giáo Hội không thể được duy trì bằng các biện pháp cưỡng chế. “Chúng ta không có hệ thống nhà nước cảnh sát trong Giáo Hội, và chúng ta cũng không cần một hệ thống như vậy.” Ngài nói thêm rằng “Đức Giáo Hoàng và các giám mục phải là những người chăn chiên tốt”.
Nhận định của Đức Hồng Y Müller về cách đối xử với những người Công Giáo truyền thống có vẻ hiển nhiên đối với một số người, nhưng nó đặt ra một câu hỏi rộng hơn về việc liệu Giáo hội có còn biết mình đang cố gắng trở thành gì hay không. Cách Giáo hội sắp xếp các ưu tiên của mình cho thấy Giáo hội tin gì về chân lý, quyền bính và con người, và liệu giáo lý là điều cần được sống và giảng dạy, hay là điều cần được quản lý và gạt sang một bên. Do đó, sự căng thẳng hiện tại ít liên quan đến phụng vụ hay cá tính hơn là về sự thay đổi trong văn hóa Giáo hội, trong đó hình ảnh và cử chỉ ngày càng thay thế sự mạch lạc về thần học.
Đây là bối cảnh cần được xem xét khi đọc những phát ngôn của Đức Hồng Y Gerhard Ludwig Müller. Lời chỉ trích của ngài về điều mà ngài cho là tiêu chuẩn kép ở Rôma không phải là lời than thở bảo thủ về một quá khứ đã qua, mà là sự chẩn đoán về một mô hình sâu xa hơn. “Họ luôn nói về đối thoại và tôn trọng người khác,” Đức Hồng Y nói, và nhấn mạnh rằng “khi nói đến vấn đề đồng tính luyến ái và ý thức hệ giới tính, họ nói về sự tôn trọng, nhưng đối với chính người dân của họ, họ lại không có sự tôn trọng nào.”
Vấn đề không phải là việc tham gia vào thế giới hiện đại là sai. Bản chất của Giáo hội là phổ quát. Vấn đề nảy sinh khi sự tham gia trở nên mang tính hình thức, có chọn lọc và tách rời khỏi trọng tâm giáo lý của chính Giáo hội.
Đây không chỉ đơn thuần là lời phàn nàn về quy trình. Nó chỉ ra sự thất bại trong việc phân biệt đúng sai về mặt thần học, sự bất khả năng hoặc không sẵn lòng phân biệt giữa sự gắn bó chính đáng với truyền thống và sự phản đối về mặt tư tưởng đối với Công đồng.
Những gì hiện ra là một bức tranh về một Giáo hội ngày càng thoải mái với những màn trình diễn công khai quy mô lớn, sự chứng thực của người nổi tiếng và việc quản lý thông điệp chặt chẽ, trong khi dường như không thoải mái với công việc chậm rãi, lặng lẽ của việc hình thành giáo lý. Ngày nay, Rôma tràn ngập các sự kiện, hội nghị, buổi hòa nhạc và các cuộc gặp gỡ được dàn dựng nhằm thể hiện sự cởi mở và tính phù hợp. Tuy nhiên, những người Công Giáo yêu cầu sự liên tục, giáo lý hoặc truyền thống thường thấy mình bị đối xử như những vấn đề cần được kiềm chế hơn là như những thành viên của Giáo Hội Công Giáo Rôma.
Nguy hiểm của thời điểm hiện tại không phải là việc Giáo hội giao thiệp với thế giới, mà là việc Giáo hội quên mất chính mình trong quá trình đó. Khi giáo lý bị coi là điều đáng xấu hổ, truyền thống là gánh nặng và sự ổn định là nhàm chán, kết quả không phải là sự đổi mới mà là sự hỗn loạn. Uy tín của Giáo hội không dựa trên sự phô trương hay sự chấp thuận, mà dựa trên sự sẵn lòng thể hiện bản sắc Công Giáo một cách rõ ràng và không hề hối tiếc.
Source:Catholic HeraldCardinal Müller on dialogue, tradition and the Church’s internal tensions
Trong một cuộc phỏng vấn gần đây với Michael Haynes của Pelican, cựu tổng trưởng Bộ Giáo lý Đức tin cho rằng các phương pháp tiếp cận hiện tại đã làm sâu sắc thêm sự chia rẽ thay vì hàn gắn nó. Ngài lập luận rằng trong khi các nhà chức trách Giáo hội thường xuyên nhấn mạnh sự cởi mở và tôn trọng trong việc tương tác với các phong trào văn hóa đương đại, tinh thần này lại không được nhất quán áp dụng cho các tín hữu Công Giáo thực hành đạo, đặc biệt là những người muốn tham dự Thánh lễ Latinh truyền thống.
Những phát biểu của Hồng Y Müller được đưa ra trong bối cảnh cuộc tranh luận kéo dài về quyết định hạn chế việc cử hành Thánh lễ truyền thống của Giáo hội Rôma, một động thái đã ảnh hưởng đến các giáo phận và cộng đồng tôn giáo trên toàn thế giới. Khi được hỏi trực tiếp về chính sách này, vị Hồng Y người Đức cho rằng việc Đức Giáo Hoàng Phanxicô đàn áp Nghi thức Tridentine “một cách độc đoán” là “không tốt”.
Vị tổng trưởng Bộ Giáo Lý Đức Tin còn đi xa hơn, cho rằng lời lẽ của Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã gán cho một nhóm tín hữu Công Giáo đáng kể một sự kỳ thị bất công. Đức Hồng Y Müller nói rằng Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã “làm tổn thương và phạm phải sự bất công khi cáo buộc tất cả những ai yêu thích hình thức nghi lễ cũ là chống lại Công đồng Vatican II một cách chung chung, mà không có sự công bằng phân biệt đối xử với từng cá nhân”.
Đức Hồng Y nhấn mạnh rằng sự thống nhất của Giáo Hội không thể được duy trì bằng các biện pháp cưỡng chế. “Chúng ta không có hệ thống nhà nước cảnh sát trong Giáo Hội, và chúng ta cũng không cần một hệ thống như vậy.” Ngài nói thêm rằng “Đức Giáo Hoàng và các giám mục phải là những người chăn chiên tốt”.
Nhận định của Đức Hồng Y Müller về cách đối xử với những người Công Giáo truyền thống có vẻ hiển nhiên đối với một số người, nhưng nó đặt ra một câu hỏi rộng hơn về việc liệu Giáo hội có còn biết mình đang cố gắng trở thành gì hay không. Cách Giáo hội sắp xếp các ưu tiên của mình cho thấy Giáo hội tin gì về chân lý, quyền bính và con người, và liệu giáo lý là điều cần được sống và giảng dạy, hay là điều cần được quản lý và gạt sang một bên. Do đó, sự căng thẳng hiện tại ít liên quan đến phụng vụ hay cá tính hơn là về sự thay đổi trong văn hóa Giáo hội, trong đó hình ảnh và cử chỉ ngày càng thay thế sự mạch lạc về thần học.
Đây là bối cảnh cần được xem xét khi đọc những phát ngôn của Đức Hồng Y Gerhard Ludwig Müller. Lời chỉ trích của ngài về điều mà ngài cho là tiêu chuẩn kép ở Rôma không phải là lời than thở bảo thủ về một quá khứ đã qua, mà là sự chẩn đoán về một mô hình sâu xa hơn. “Họ luôn nói về đối thoại và tôn trọng người khác,” Đức Hồng Y nói, và nhấn mạnh rằng “khi nói đến vấn đề đồng tính luyến ái và ý thức hệ giới tính, họ nói về sự tôn trọng, nhưng đối với chính người dân của họ, họ lại không có sự tôn trọng nào.”
Vấn đề không phải là việc tham gia vào thế giới hiện đại là sai. Bản chất của Giáo hội là phổ quát. Vấn đề nảy sinh khi sự tham gia trở nên mang tính hình thức, có chọn lọc và tách rời khỏi trọng tâm giáo lý của chính Giáo hội.
Đây không chỉ đơn thuần là lời phàn nàn về quy trình. Nó chỉ ra sự thất bại trong việc phân biệt đúng sai về mặt thần học, sự bất khả năng hoặc không sẵn lòng phân biệt giữa sự gắn bó chính đáng với truyền thống và sự phản đối về mặt tư tưởng đối với Công đồng.
Những gì hiện ra là một bức tranh về một Giáo hội ngày càng thoải mái với những màn trình diễn công khai quy mô lớn, sự chứng thực của người nổi tiếng và việc quản lý thông điệp chặt chẽ, trong khi dường như không thoải mái với công việc chậm rãi, lặng lẽ của việc hình thành giáo lý. Ngày nay, Rôma tràn ngập các sự kiện, hội nghị, buổi hòa nhạc và các cuộc gặp gỡ được dàn dựng nhằm thể hiện sự cởi mở và tính phù hợp. Tuy nhiên, những người Công Giáo yêu cầu sự liên tục, giáo lý hoặc truyền thống thường thấy mình bị đối xử như những vấn đề cần được kiềm chế hơn là như những thành viên của Giáo Hội Công Giáo Rôma.
Nguy hiểm của thời điểm hiện tại không phải là việc Giáo hội giao thiệp với thế giới, mà là việc Giáo hội quên mất chính mình trong quá trình đó. Khi giáo lý bị coi là điều đáng xấu hổ, truyền thống là gánh nặng và sự ổn định là nhàm chán, kết quả không phải là sự đổi mới mà là sự hỗn loạn. Uy tín của Giáo hội không dựa trên sự phô trương hay sự chấp thuận, mà dựa trên sự sẵn lòng thể hiện bản sắc Công Giáo một cách rõ ràng và không hề hối tiếc.
Source:Catholic Herald