LOS ANGELES -- Hôm thứ Hai Tuần Thánh cha Anton Phạm hữu Tâm viết cho các bạn hữu như sau: "Tôi bay lên New York City giúp Y tế 3 tuần. Hồi hộp và hơi sợ vì Coronavirus đang lây nhiễm nặng và người chết quá nhiều. Nhưng nhân viên y tế làm việc quá tải cần được giúp đỡ. Hy vọng góp phần được chút ít, theo gương hy sinh của Chúa Giêsu năm xưa."
LM Phạm Hữu Tâm, sinh năm 1965 ở Sài Gòn, Việt Nam, tới năm 1980 (lúc 15 tuổi) cùng gia đình vượt biên, qua Hồng Kong rồi được định cư ở thành phố Los Angeles Hoa Kỳ. Khi ở Los Angeles tiếp tục học lớp 10 trung học, sau 3 năm trung học tiếp tục học đại học 4 năm. Trong thời gian này, cậu Tâm cũng sinh hoạt với giới trẻ Việt Nam trong Tổng giáo phận Los Angeles. Cậu Tâm cũng có đến gặp tôi tìm hiểu ơn kêu gọi làm linh mục của mình tại Đại chủng viện Camarillo, đồng thời cũng muốn tiếp tục học y khoa. Ý định muốn làm bác sĩ và đồng thời làm linh mục đã có những xung khắc trong tiến trình ơn gọi bình thường tại các Đại chủng viện.
Sau 4 năm học ở University of California, cậu Tâm thi vào vào trường y khoa học medical, rồi vào trường University trên Washington DC học y khoa 2 năm.
Trong thời gian này, cậu Tâm bắt đầu tìm hiểu ơn kêu gọi Tu hội Tận Hiến truyền giáo (ICM). Dòng Tận Hiến khi đó do Cha Việt Anh làm bề trên không ngăn trở ý định học y khoa, nhưng tiên vàn là muốn mở đường cho ơn gọi linh mục trước tiên.
Năm 1988, sau khi học học 2 năm y khoa thì cậu Tâm được Tu hội Tận Hiến cho nhập Dòng và bắt đầu học chương trình ơn gọi làm Linh mục tại Đại chủng viện Notre Dame ở New Orleans 6 năm gồm triết học và thần học. Mùa hè ra ngoài phục vụ các giáo xứ.
Sau khi được thụ phong Linh mục, Cha Tâm được Tu hội cho về Texas tiếp tục làm mục vụ và thời gian này, Tu Hội Tận Hiến cho Cha Việt Hưng làm bề trên và cho phép cha Tâm tiếp tục học y khoa 5 năm. Cha ra trường thành bác sĩ và có license hành nghề bác sĩ.
Cha Anton Phạm Hữu Tâm hiện nay là Tổng Thư Ký của Liên đoàn CGVNHK từ sau Đại hội Linh mục Hành Trình Emmaus VIII tháng 8 2019 tại Nam Cali được Cha Nguyễn Thanh Châu, Tân Chủ tịch Liên Đoàn Công Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ mời vào Ban Chấp Hành.
Khi tình hình dịch bệnh Coronavirus ở New York đang trong tình trạng khẩn trương, Thống đốc New York mời các bác sĩ và các nhân viên chuyên hành y từ khắp nơi tới cộng tác. Linh mục bác sĩ Anton Tâm đã tình nguyện lên đường vào ngày Thứ Hai Tuần Thánh (6/4/2020) đi phục vụ trong 3 tuần tại các bệnh viện ở New York.
Ngày April 8, 2020 Thứ Tư Tuần Thánh: Cha Tâm đã viết trên Facebook như sau:
"Bạn thân mến, hôm nay tôi bắt đầu công việc tại Elmhurst Hospital, là tâm điểm của dịch bệnh Covit tại NYC. Bệnh viện quá tải 110%, với 95%, là bệnh nhân nhiễm Covit. Các phòng Hồi Sức, SICU, Sản Khoa... nay đã biến thành Covit ICU. Các bác sĩ các Khoa Chuyên Môn cũng tập trung chửa trị bệnh nhân Covit.
Công việc của tôi trong ICU là liên lạc với gia đình bệnh nhân. Một khi nhập viện thì thân nhân không thể vào thăm vì lây nhiễm, và nếu bệnh nhân hôn mê thì kể như mất liên lạc. Lý do tôi liên lạc gia đình toàn là tin xấu: bệnh nhân đang bị nguy hiểm, và nếu tim ngừng đập thì gia dinh có muốn CPR không? Phải hiểu biết bệnh trạng, đồng thời an ủi, nâng đỡ thân nhân. Hôm nay tôi cũng phải “nai nịch chắc chắn, 2 lớp áo chắn, khẩu trang, kiếng mắt, bịt đầu, găng tay” để cầm ipad vào phòng bệnh nhân, FaceTime, gia đình nhìn mặt, khóc, cầu nguyện, nói lời từ giã. Bệnh nhân vẫn hôn mê. Đó là 10 phút cuối cùng với gia đình trước khi anh thanh niên 29 tuổi, bệnh Covit,từ giã cõi đời này. Thật đau thương. Tôi đã cầu nguyện nhiều cho họ.
Mỗi lần bước vào phòng bệnh là mỗi lần đối diện với tử thần rình rập. Kẻ thù vô hình mới đáng sợ. Không ai biết chính xác phòng bệnh nhân Covit nhiễm trùng đến mức độ nào, và muốn trị bệnh thì phải tiếp cận, có khi hơi thở bệnh nhân vào mặt. Các bác sĩ và y tá thật sự đang ở tuyến đầu của chiến trường Covit, đối diện hiểm nguy mỗi ngày.
Hôm nay tôi nhớ Chúa Giêsu đang vào Thành Giêrusalem. Biết nguy hiểm thập giá rập rình, nhưng vì tình yêu con người và vâng theo Ý Chúa Cha mà Giêsu vẫn can đảm tiến bước. Sợ hãi có, lo lắng có, buồn bã có, nhưng vẫn bước. Đi trong sức mạnh Chúa Thánh Thần. Đi trong sự hỗ trợ của các môn đệ.
Giêsu ơi, ở cùng con luôn mãi
Chúa cùng đi con sẽ không sợ gì
Nắm tay Ngài con không ngại chông gai
Có các bạn, vượt qua mọi gian truân.
Ngày April 6, 2020 Cha Tâm viết như sau:
Bạn thân mến, thứ Hai Tuần Thánh tôi bay lên New York City giúp Y tế 3 tuần. Hồi hộp và hơi sợ vì Coronavirus đang lây nhiễm nặng và người chết quá nhiều. Nhưng nhân viên y tế làm việc quá tải cần được giúp đỡ. Hy vọng góp phần được chút ít, theo gương hy sinh của Chúa Giêsu năm xưa.
3 thùng hàng gồm masks (homemade, surgical, N95), gloves, PPE là những món quà tình thương người Houston gởi NYC. Cảm ơn nhóm Trợ Tá Houston, Nail Supply, Đài Saigon 900, VieTV và nhiều anh chị thiện nguyện viên. Xin cầu nguyện cho bệnh nhân, nhân viên y tế và gia đình của họ”.
LM John Trần Công Nghị
Sau đây cũng xin trích lại tạp ghi tâm tình của ký giả Huy Phương với bài “Thiên thần trong cuộc chiến với Covid-19” đăng trên báo Người Việt ngày 5//4/2020:
"… Trong cơn hoạn nạn vì Covid-19 chúng ta mới thấy sự hy sinh không giới hạn của các nhân viên ngành y.
Theo tờ South China Morning Post, tại Trung Quốc, từ khi có dịch bệnh vào đầu tháng 2-20, trong 78,000 người bị nhiễm Covid-19, đã có hơn 3,300 người là nhân viên y tế, và số chết đã lên tới hàng chục người. Người bác sĩ đầu tiên chết mà cả thế giới biết đến là Bs Li Wenliang, người đã loan báo tin tức đầu tiên về Covid-19, với đầy đủ sự de dọa trầm trọng của nó trước khi chính quyền Trung Quốc tiết lộ thảm họa này, đã chết vì bệnh dịch này vào ngày 6 tháng 2-20.
Điều khó khăn nhất trong chuyện chống dịch hiện nay là tình trạng thiếu nhân viên, và bệnh viện nào cũng phải chịu tình trạng thiếu thốn nghiêm trọng về dụng cụ cứu cấp, chưa nói chuyện đến máy móc tinh vi khẩn thiết có thể giúp bệnh nhân qua cơn nguy hiểm, mà ngay đến khẩu trang, áo quần bảo hộ cho nhân viên cũng thiếu thốn. Về thời gian làm việc, có nơi y tá bác sĩ phải làm việc thường xuyên không ngơi nghỉ, đôi khi phải nhịn bớt chuyện ăn uống, phải mặc tả lót để tránh chuyện mất thời gian đi vào phòng vệ sinh. Họ phải dùng băng keo để dán khẩu trang bị rách, tái xử dụng găng tay và kính đeo nhiều lần và dùng bao nylon để bọc dày. Nhiều nhân viên y tế trẻ tuổi tự nguyện chăm sóc những bệnh nhân nặng hơn, với ý niệm rằng nếu họ bị lây bệnh có khả năng bình phục nhiều hơn người lớn tuổi.
Trong lúc bệnh dịch hoành hành khắp thế giới, số nhân viên y tế đã chết, không đơn giản vì lý do bệnh dịch lây lan, mà còn bởi quá kiệt sức vì công việc. Đau đớn và bị dày vò hơn nữa là từ lúc tiếp nhận, điều trị cho bệnh nhân là khoảng thời gian đầy khó khăn và nhiều lần khiến đội ngũ y, bác sỹ rơi nước mắt khi buộc phải quay lưng với bệnh nhân vì thiếu nhân viên, thiếu giường bệnh và dụng cụ y tế. Có nơi một máy “trợ thở” phải cung ứng cho hai ba bệnh nhân, phải chọn ai, bỏ ai và điều đau đớn nhất với lương tâm của một y sĩ, khi nhìn người bệnh ra đi mà bất lực không làm gì được.
Không chịu nỗi sự căng thẳng, ở Ý, nơi mà dịch bệnh tràn lan, bệnh viện Mario Alparone đã loan báo y tá Trezzi đã tự tử khi xin nghỉ bệnh ở nhà, và đây không phải là một trường hợp duy nhất xẩy ra. Công bố của cơ quan y tế Ý cho biết khoảng 5.760 nhân viên y tế nước này bị nhiễm Covid-19. Trong lịch sử, ít khi xẩy ra trường hợp giới y phục vụ quần chúng tự tử vì căng thẳng nghề nghiệp.
Đáng nói nhất là sự hy sinh tình cảm gia đình của những người đang phục vụ trong ngành y tế.
... Chúng cũng nên biết rằng giới y sĩ, y tá và nhân viên phục vụ trong ngành đều không dám về thăm nhà hay gặp người nhà, vì chắc chắn đã bị hoặc sẽ bị nhiễm bệnh, chỉ là sớm hay muộn, và không ai muốn để lây cho gia đình. Nhiều người thân đến nhà thăm, nhưng chỉ được đứng bên ngoài cách xa, chỉ được nhìn và nói chuyện với con cháu làm bệnh viện qua cửa sổ. Vì cha mẹ, nếu chẳng may bị bệnh mà phải vào bệnh viện, thì phải đi một mình, và trong bệnh viện nếu phải lựa chọn giữa cha mẹ mình và một bệnh nhân khác trẻ hơn, thì chắc chắn bác sĩ sẽ trao máy thở cho người kia, vì cơ hội sống của người ấy cao hơn. Vì vậy khi đến thăm con trong ngành y, cha mẹ đành phải đau lòng quay lưng ra về.
Các bác sĩ y tá trong mùa dịch này, phải sống trong nỗi lo sợ ám ảnh là mình sẽ lây bệnh cho chồng, vợ hay con cái. Nhiều người phải xuống ngủ ở tầng hầm, có khi phải ra thuê khách sạn, ai có con thì phải gửi con về ở với ông bà nội, ngoại và tuyệt đối không dám thăm viếng con.
Không bi quan, nhưng giới y tá, bác sĩ phải nghĩ đến tình huống xấu nhất, hầu hết đều đang hối hả lập di chúc, đặc biệt những ai đã có con.
Những bậc cha mẹ có con đi làm trong bệnh viện như đang ngồi trên đống lửa. Nhưng thời điểm này không ai nỡ xin nghỉ, vì trách nhiệm với bệnh nhân và cả trách nhiệm với đồng nghiệp nữa.
Nhìn chung toàn cảnh, Bác sĩ B. Caliwanagan ở Orange County đã nói rằng: “Nhân viên y tế đã kiệt sức!”
29 nhân viên y tế từ Atlanta lên đường tới New York hôm 27/3 để hỗ trợ chống dịch bệnh. 1,000 y tá đã về hưu tình nguyện ghi danh đi làm trở lại vì tình trạng thiếu nhân viên xẩy ra khắp nơi. Điều này không khác gì cảnh một quốc gia lâm nguy, những cựu quân nhân phải tái ngũ để cầm súng ra mặt trận!
Ngành y xứng đáng với lời Chúa Kito đã phán: “Không có Tình Yêu nào cao trọng cho bằng hy sinh mạng sống mình vì kẻ mình yêu!”
Chúng ta đã đôi lần ý thức được sự may mắn của mình khi được chăm sóc bởi những chuyên viên y tế nhân hậu đầy tình người trong bệnh viện, khi chúng ta không có mẹ, có vợ, có em, có con, có người thân bên cạnh. Họ ở bên chúng ta mỗi ngày, gần gũi với chúng ta bên giường bệnh, thường xuyên thăm hỏi, giúp chúng ta ngồi dậy khi chúng ta quá yếu, giúp chúng ta dùng thuốc men, ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi; dặn dò chúng ta những điều cần thiết, lo lắng mong cho chúng ta sớm bình phục. Họ làm tất cả những việc đó với những cử chỉ ân cần, nhiệt tâm, vui vẻ…
Phải chăng đó là những Thiên Sứ nhân từ, Thiên Thần thật sự, những Thiên Thần Áo Trắng, tự Trời cao xuống trần thế này để xoa dịu nỗi đau đớn và tai ương của loài người.”
LM Phạm Hữu Tâm, sinh năm 1965 ở Sài Gòn, Việt Nam, tới năm 1980 (lúc 15 tuổi) cùng gia đình vượt biên, qua Hồng Kong rồi được định cư ở thành phố Los Angeles Hoa Kỳ. Khi ở Los Angeles tiếp tục học lớp 10 trung học, sau 3 năm trung học tiếp tục học đại học 4 năm. Trong thời gian này, cậu Tâm cũng sinh hoạt với giới trẻ Việt Nam trong Tổng giáo phận Los Angeles. Cậu Tâm cũng có đến gặp tôi tìm hiểu ơn kêu gọi làm linh mục của mình tại Đại chủng viện Camarillo, đồng thời cũng muốn tiếp tục học y khoa. Ý định muốn làm bác sĩ và đồng thời làm linh mục đã có những xung khắc trong tiến trình ơn gọi bình thường tại các Đại chủng viện.
Sau 4 năm học ở University of California, cậu Tâm thi vào vào trường y khoa học medical, rồi vào trường University trên Washington DC học y khoa 2 năm.
Trong thời gian này, cậu Tâm bắt đầu tìm hiểu ơn kêu gọi Tu hội Tận Hiến truyền giáo (ICM). Dòng Tận Hiến khi đó do Cha Việt Anh làm bề trên không ngăn trở ý định học y khoa, nhưng tiên vàn là muốn mở đường cho ơn gọi linh mục trước tiên.
Năm 1988, sau khi học học 2 năm y khoa thì cậu Tâm được Tu hội Tận Hiến cho nhập Dòng và bắt đầu học chương trình ơn gọi làm Linh mục tại Đại chủng viện Notre Dame ở New Orleans 6 năm gồm triết học và thần học. Mùa hè ra ngoài phục vụ các giáo xứ.
Sau khi được thụ phong Linh mục, Cha Tâm được Tu hội cho về Texas tiếp tục làm mục vụ và thời gian này, Tu Hội Tận Hiến cho Cha Việt Hưng làm bề trên và cho phép cha Tâm tiếp tục học y khoa 5 năm. Cha ra trường thành bác sĩ và có license hành nghề bác sĩ.
Cha Anton Phạm Hữu Tâm hiện nay là Tổng Thư Ký của Liên đoàn CGVNHK từ sau Đại hội Linh mục Hành Trình Emmaus VIII tháng 8 2019 tại Nam Cali được Cha Nguyễn Thanh Châu, Tân Chủ tịch Liên Đoàn Công Giáo Việt Nam tại Hoa Kỳ mời vào Ban Chấp Hành.
Khi tình hình dịch bệnh Coronavirus ở New York đang trong tình trạng khẩn trương, Thống đốc New York mời các bác sĩ và các nhân viên chuyên hành y từ khắp nơi tới cộng tác. Linh mục bác sĩ Anton Tâm đã tình nguyện lên đường vào ngày Thứ Hai Tuần Thánh (6/4/2020) đi phục vụ trong 3 tuần tại các bệnh viện ở New York.
Ngày April 8, 2020 Thứ Tư Tuần Thánh: Cha Tâm đã viết trên Facebook như sau:
"Bạn thân mến, hôm nay tôi bắt đầu công việc tại Elmhurst Hospital, là tâm điểm của dịch bệnh Covit tại NYC. Bệnh viện quá tải 110%, với 95%, là bệnh nhân nhiễm Covit. Các phòng Hồi Sức, SICU, Sản Khoa... nay đã biến thành Covit ICU. Các bác sĩ các Khoa Chuyên Môn cũng tập trung chửa trị bệnh nhân Covit.
Công việc của tôi trong ICU là liên lạc với gia đình bệnh nhân. Một khi nhập viện thì thân nhân không thể vào thăm vì lây nhiễm, và nếu bệnh nhân hôn mê thì kể như mất liên lạc. Lý do tôi liên lạc gia đình toàn là tin xấu: bệnh nhân đang bị nguy hiểm, và nếu tim ngừng đập thì gia dinh có muốn CPR không? Phải hiểu biết bệnh trạng, đồng thời an ủi, nâng đỡ thân nhân. Hôm nay tôi cũng phải “nai nịch chắc chắn, 2 lớp áo chắn, khẩu trang, kiếng mắt, bịt đầu, găng tay” để cầm ipad vào phòng bệnh nhân, FaceTime, gia đình nhìn mặt, khóc, cầu nguyện, nói lời từ giã. Bệnh nhân vẫn hôn mê. Đó là 10 phút cuối cùng với gia đình trước khi anh thanh niên 29 tuổi, bệnh Covit,từ giã cõi đời này. Thật đau thương. Tôi đã cầu nguyện nhiều cho họ.
Mỗi lần bước vào phòng bệnh là mỗi lần đối diện với tử thần rình rập. Kẻ thù vô hình mới đáng sợ. Không ai biết chính xác phòng bệnh nhân Covit nhiễm trùng đến mức độ nào, và muốn trị bệnh thì phải tiếp cận, có khi hơi thở bệnh nhân vào mặt. Các bác sĩ và y tá thật sự đang ở tuyến đầu của chiến trường Covit, đối diện hiểm nguy mỗi ngày.
Hôm nay tôi nhớ Chúa Giêsu đang vào Thành Giêrusalem. Biết nguy hiểm thập giá rập rình, nhưng vì tình yêu con người và vâng theo Ý Chúa Cha mà Giêsu vẫn can đảm tiến bước. Sợ hãi có, lo lắng có, buồn bã có, nhưng vẫn bước. Đi trong sức mạnh Chúa Thánh Thần. Đi trong sự hỗ trợ của các môn đệ.
Giêsu ơi, ở cùng con luôn mãi
Chúa cùng đi con sẽ không sợ gì
Nắm tay Ngài con không ngại chông gai
Có các bạn, vượt qua mọi gian truân.
Ngày April 6, 2020 Cha Tâm viết như sau:
Bạn thân mến, thứ Hai Tuần Thánh tôi bay lên New York City giúp Y tế 3 tuần. Hồi hộp và hơi sợ vì Coronavirus đang lây nhiễm nặng và người chết quá nhiều. Nhưng nhân viên y tế làm việc quá tải cần được giúp đỡ. Hy vọng góp phần được chút ít, theo gương hy sinh của Chúa Giêsu năm xưa.
3 thùng hàng gồm masks (homemade, surgical, N95), gloves, PPE là những món quà tình thương người Houston gởi NYC. Cảm ơn nhóm Trợ Tá Houston, Nail Supply, Đài Saigon 900, VieTV và nhiều anh chị thiện nguyện viên. Xin cầu nguyện cho bệnh nhân, nhân viên y tế và gia đình của họ”.
LM John Trần Công Nghị
Sau đây cũng xin trích lại tạp ghi tâm tình của ký giả Huy Phương với bài “Thiên thần trong cuộc chiến với Covid-19” đăng trên báo Người Việt ngày 5//4/2020:
"… Trong cơn hoạn nạn vì Covid-19 chúng ta mới thấy sự hy sinh không giới hạn của các nhân viên ngành y.
Theo tờ South China Morning Post, tại Trung Quốc, từ khi có dịch bệnh vào đầu tháng 2-20, trong 78,000 người bị nhiễm Covid-19, đã có hơn 3,300 người là nhân viên y tế, và số chết đã lên tới hàng chục người. Người bác sĩ đầu tiên chết mà cả thế giới biết đến là Bs Li Wenliang, người đã loan báo tin tức đầu tiên về Covid-19, với đầy đủ sự de dọa trầm trọng của nó trước khi chính quyền Trung Quốc tiết lộ thảm họa này, đã chết vì bệnh dịch này vào ngày 6 tháng 2-20.
Điều khó khăn nhất trong chuyện chống dịch hiện nay là tình trạng thiếu nhân viên, và bệnh viện nào cũng phải chịu tình trạng thiếu thốn nghiêm trọng về dụng cụ cứu cấp, chưa nói chuyện đến máy móc tinh vi khẩn thiết có thể giúp bệnh nhân qua cơn nguy hiểm, mà ngay đến khẩu trang, áo quần bảo hộ cho nhân viên cũng thiếu thốn. Về thời gian làm việc, có nơi y tá bác sĩ phải làm việc thường xuyên không ngơi nghỉ, đôi khi phải nhịn bớt chuyện ăn uống, phải mặc tả lót để tránh chuyện mất thời gian đi vào phòng vệ sinh. Họ phải dùng băng keo để dán khẩu trang bị rách, tái xử dụng găng tay và kính đeo nhiều lần và dùng bao nylon để bọc dày. Nhiều nhân viên y tế trẻ tuổi tự nguyện chăm sóc những bệnh nhân nặng hơn, với ý niệm rằng nếu họ bị lây bệnh có khả năng bình phục nhiều hơn người lớn tuổi.
Trong lúc bệnh dịch hoành hành khắp thế giới, số nhân viên y tế đã chết, không đơn giản vì lý do bệnh dịch lây lan, mà còn bởi quá kiệt sức vì công việc. Đau đớn và bị dày vò hơn nữa là từ lúc tiếp nhận, điều trị cho bệnh nhân là khoảng thời gian đầy khó khăn và nhiều lần khiến đội ngũ y, bác sỹ rơi nước mắt khi buộc phải quay lưng với bệnh nhân vì thiếu nhân viên, thiếu giường bệnh và dụng cụ y tế. Có nơi một máy “trợ thở” phải cung ứng cho hai ba bệnh nhân, phải chọn ai, bỏ ai và điều đau đớn nhất với lương tâm của một y sĩ, khi nhìn người bệnh ra đi mà bất lực không làm gì được.
Vài hình ảnh Linh mục Nữ tu Bác sĩ phục vụ bệnh nhân |
Đáng nói nhất là sự hy sinh tình cảm gia đình của những người đang phục vụ trong ngành y tế.
... Chúng cũng nên biết rằng giới y sĩ, y tá và nhân viên phục vụ trong ngành đều không dám về thăm nhà hay gặp người nhà, vì chắc chắn đã bị hoặc sẽ bị nhiễm bệnh, chỉ là sớm hay muộn, và không ai muốn để lây cho gia đình. Nhiều người thân đến nhà thăm, nhưng chỉ được đứng bên ngoài cách xa, chỉ được nhìn và nói chuyện với con cháu làm bệnh viện qua cửa sổ. Vì cha mẹ, nếu chẳng may bị bệnh mà phải vào bệnh viện, thì phải đi một mình, và trong bệnh viện nếu phải lựa chọn giữa cha mẹ mình và một bệnh nhân khác trẻ hơn, thì chắc chắn bác sĩ sẽ trao máy thở cho người kia, vì cơ hội sống của người ấy cao hơn. Vì vậy khi đến thăm con trong ngành y, cha mẹ đành phải đau lòng quay lưng ra về.
Các bác sĩ y tá trong mùa dịch này, phải sống trong nỗi lo sợ ám ảnh là mình sẽ lây bệnh cho chồng, vợ hay con cái. Nhiều người phải xuống ngủ ở tầng hầm, có khi phải ra thuê khách sạn, ai có con thì phải gửi con về ở với ông bà nội, ngoại và tuyệt đối không dám thăm viếng con.
Không bi quan, nhưng giới y tá, bác sĩ phải nghĩ đến tình huống xấu nhất, hầu hết đều đang hối hả lập di chúc, đặc biệt những ai đã có con.
Những bậc cha mẹ có con đi làm trong bệnh viện như đang ngồi trên đống lửa. Nhưng thời điểm này không ai nỡ xin nghỉ, vì trách nhiệm với bệnh nhân và cả trách nhiệm với đồng nghiệp nữa.
Nhìn chung toàn cảnh, Bác sĩ B. Caliwanagan ở Orange County đã nói rằng: “Nhân viên y tế đã kiệt sức!”
29 nhân viên y tế từ Atlanta lên đường tới New York hôm 27/3 để hỗ trợ chống dịch bệnh. 1,000 y tá đã về hưu tình nguyện ghi danh đi làm trở lại vì tình trạng thiếu nhân viên xẩy ra khắp nơi. Điều này không khác gì cảnh một quốc gia lâm nguy, những cựu quân nhân phải tái ngũ để cầm súng ra mặt trận!
Ngành y xứng đáng với lời Chúa Kito đã phán: “Không có Tình Yêu nào cao trọng cho bằng hy sinh mạng sống mình vì kẻ mình yêu!”
Chúng ta đã đôi lần ý thức được sự may mắn của mình khi được chăm sóc bởi những chuyên viên y tế nhân hậu đầy tình người trong bệnh viện, khi chúng ta không có mẹ, có vợ, có em, có con, có người thân bên cạnh. Họ ở bên chúng ta mỗi ngày, gần gũi với chúng ta bên giường bệnh, thường xuyên thăm hỏi, giúp chúng ta ngồi dậy khi chúng ta quá yếu, giúp chúng ta dùng thuốc men, ăn uống, tắm rửa, nghỉ ngơi; dặn dò chúng ta những điều cần thiết, lo lắng mong cho chúng ta sớm bình phục. Họ làm tất cả những việc đó với những cử chỉ ân cần, nhiệt tâm, vui vẻ…
Phải chăng đó là những Thiên Sứ nhân từ, Thiên Thần thật sự, những Thiên Thần Áo Trắng, tự Trời cao xuống trần thế này để xoa dịu nỗi đau đớn và tai ương của loài người.”