Trong chương trình đặc biệt này chúng tôi xin giới thiệu với quý vị và anh chị em toàn bộ cuộc phỏng vấn Đức Tổng Giám Mục Georg Gänswein, thư ký riêng của Đức Giáo Hoàng danh dự Bênêđíctô thứ 16.

Để quý vị và anh chị em tiện việc theo dõi xin được tóm lược một vài điểm chính sau:

Thứ nhất, tội lỗi lạm dụng tính dục của hàng giáo sĩ đã được các Giám Mục cấp tiến Đức dùng làm chiêu bài để mở ra Tiến Trình Công Nghị trong đó hô hào thay đổi các giáo lý và kỷ luật truyền thống của Giáo Hội như chúc lành và công nhận các kết hiệp đồng tính, phong chức linh mục cho phụ nữ, bãi bỏ luật độc thân linh mục, thay đổi giáo huấn về tính dục, giải thích lại Kinh Thánh về đồng tính luyến ái, cho người Tin lành được rước lễ…

Thứ hai, báo cáo về tình trạng lạm dụng tại Tổng giáo phận Munich-Freising đã được Đức Hồng Y Reinhard Marx, Tổng Giám Mục giao cho một công ty luật tiến hành cách đây hơn 2 năm từ tháng 11 năm 2019, và được dự trù công bố vào tháng 11 năm 2021.

Thứ ba, tháng 10 năm ngoái 2021, Tiến Trình Công Nghị Đức có nguy cơ sụp đổ dưới sức nặng của chính nó. Hơn một nửa tham dự viên bỏ họp khiến cho các cuộc bỏ phiếu không thể diễn ra vì không đủ túc số. Trong bối cảnh đó, thay vì công bố báo cáo về tình trạng lạm dụng tại Tổng giáo phận Munich-Freising vào tháng 11, người ta hoãn lại và cố lôi Đức Giáo Hoàng danh dự Bênêđíctô thứ 16 xuống bùn. Họ trao cho ngài một bản câu hỏi gồm 20 trang và hỏi ngài những câu hỏi gài bẫy, chẳng hạn như cách đây 42 năm vào ngày 15 tháng Giêng năm 1980 ngài có tham dự một cuộc họp không; và yêu cầu trả lời trong một thời gian ngắn.

Thứ tư, gần 500 trường hợp đã được ghi lại trong báo cáo lạm dụng tính dục tại Munich được công bố vào ngày 20 tháng Giêng vừa qua, trong đó công ty luật cho rằng Đức Hồng Y Ratzinger đã có sai sót trong 4 trường hợp. Sau đó, chính họ rút xuống còn 3 trường hợp. Tuy nhiên, điều kỳ lạ là trong suốt cuộc họp báo, họ chỉ xoáy vào Đức Bênêđíctô.

Vấn đề nhiều người tỉnh táo nhận ra ngay đây là một thủ đoạn chính trị nhằm bôi lọ Đức Giáo Hoàng danh dự Bênêđíctô thứ 16, gây sốc, để tạo động lực cho Tiến Trình Công Nghị Đức.

Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ toàn bộ cuộc phỏng vấn Đức Tổng Giám Mục Georg Gänswein.

Thưa Đức Tổng Giám Mục, Đức Cha là thư ký riêng của Đức Giáo Hoàng danh dự Bênêđíctô thứ 16. Đức Giáo Hoàng danh dự hiện nay thế nào? Ngài đã nhận được báo cáo lạm dụng như thế nào và ngài nghĩ gì về cơn bão truyền thông đi kèm với nó?

Sáng nay chúng tôi cùng nhau cử hành thánh lễ như mọi ngày. Sau đó chúng tôi cử hành Phụng Vụ giờ kinh và ăn sáng. Và sau đó ngài làm công việc của mình, và tôi đang ở đây bây giờ. Ngài hiện rất tốt, áp lực đã được dỡ bỏ, tạ ơn Chúa, sau khi lá thư của ngài được công bố cùng với bản xác minh thực tế. Nhưng tôi có thể nói, ngài luôn bình tĩnh và đầy tin tưởng vào Chúa. Tất nhiên, đó là một điều để chống lại các áp lực, và một điều khác là chịu được áp lực bên trong. Nhưng, cảm ơn Chúa, ngài đã làm được như vậy, ngài bình tĩnh và trên hết, ngài chưa bao giờ đánh mất khiếu hài hước của mình.

Trong bức thư gần đây nhất của mình, Đức Bênêđíctô XVI đã xin lỗi các nạn nhân bị lạm dụng tình dục nhưng cũng bác bỏ mọi cáo buộc. Sao hai điều này có thể đi cùng nhau?

Bạn biết câu chuyện; một sai lầm đã được thực hiện sau khi công bố báo cáo Munich. Nhưng đó không phải là một sai lầm về phía Đức Bênêđíctô, như chính ngài đã chỉ ra trong lá thư của mình. Bản xác minh thực tế giải thích chuyện đó đã xảy ra như thế nào. Đó là một sự giám sát không may đã xảy ra. Nó không nên xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra.

Tôi vẫn còn nhớ khi chúng tôi xem lại bản tuyên bố mà ngài gửi cho công ty luật, trong phần “hỏi và đáp” cuối cùng, ngài nói: “Cuộc họp đó, cuộc họp nổi tiếng, vào ngày 15 tháng Giêng năm 1980, tôi không nhớ. Nhưng nếu người ta nói rằng tôi vắng mặt, thì sự vắng mặt này được chứng minh - hoặc đã được chứng minh hồi đó - vì có một tài liệu của cuộc họp”. Và đó là nơi sai lầm đã xảy ra. “Nếu người ta nói rằng tôi vắng mặt, tôi chấp nhận điều đó. Tôi không nhớ”. Tôi nói: “Thưa Đức Thánh Cha, nó nằm trong các hồ sơ kỹ thuật số mà chúng con vừa kiểm tra, vì vậy chúng con có thể cho rằng đó là sự thật.” Điều đó đã không được kiểm tra lại, không hề, cho đến khi kết thúc. Nó chỉ xuất hiện trở lại khi báo cáo được trình bày và một trong những chuyên gia nói: “Chúng tôi có bằng chứng ở đây, Đức Bênêđíctô đã có mặt chứ không vắng mặt”. Tôi đã bị sốc và những người khác cũng bị sốc. Và sau đó chúng tôi kiểm tra lại. Và thực sự, đã có một sự nhầm lẫn. Tôi đã nói với Đức Bênêđíctô, và ngài nói: “Chúng ta phải nói ngay rằng đó là một sai lầm từ phía chúng ta.” Nó không cố ý, vì vậy nó không phải là một lời nói dối - những lời nói dối xảy ra có chủ đích; đó chỉ là một sai lầm. “Chúng ta phải nói điều này càng sớm càng tốt,” ngài nhấn mạnh. “Hãy chuẩn bị một thông cáo báo chí, thảo luận với Phủ Quốc Vụ Khanh Tòa Thánh và sau đó tiếp tục.”

Và do đó, vào chiều ngày 24 tháng Giêng, tôi đã đưa ra một thông cáo báo chí và thông báo rằng sẽ có một tuyên bố trong đó đích thân Đức Bênêđíctô sẽ bình luận về vấn đề này. Và sau đó, có tuyên bố của ngài. Ngài nói, “Tôi sẽ đích thân viết một lá thư. Nhưng cũng cần phải có câu trả lời cho các cáo buộc chống lại tôi, và không chỉ cho các cáo buộc, mà còn cho những lời xuyên tạc ác ý, dựa trên tài liệu hồ sơ. Do đó, sẽ có một bức thư cá nhân từ phía tôi, và phần thứ hai, một phụ lục hoặc - như chúng tôi gọi nó là Faktencheck trong tiếng Đức – tức là một 'xác minh thực tế'“. Đức Bênêđíctô viết lá thư, còn những cố vấn – mà bây giờ chúng ta biết rõ tên của họ - đã giúp ngài soạn thảo bản ghi nhớ - đã thực hiện phần của họ và cho biết lỗi này xảy ra như thế nào, và ai là người phải chịu trách nhiệm về điều đó.

Về sai lầm này. Báo cáo lạm dụng có hơn 1,000 trang. Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô đã nhận được một danh mục các câu hỏi trước khi báo cáo này được xuất bản, bao gồm hàng nghìn trang tài liệu. Chúng phải được xem xét lại, và sau đó, dựa trên tài liệu này, ngài đã viết một phản hồi dài 82 trang. Trong tài liệu này, có sai sót về việc Đức Bênêđíctô có tham gia vào một cuộc họp hay không. Tuy nhiên, các trường hợp lạm dụng thậm chí không được thảo luận trong cuộc họp này và điều này được ghi lại. Đức Tổng Giám Mục có thể thảo luận thêm về điều này không?

Cho phép tôi cung cấp cho bạn một số thông tin cơ bản. Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô được hỏi liệu ngài có sẵn sàng tham gia vào báo cáo này hay không. Ngài nói: “Tôi không có gì phải giấu, tôi sẽ sẵn lòng làm điều đó.” Sau đó, ngài nhận được khoảng 20 trang câu hỏi và được thông báo rằng ngài tất nhiên sẽ có khả năng tham khảo tài liệu trên cơ sở các câu hỏi đã được biên soạn. Đức Bênêđíctô trả lời rằng, vì tuổi của mình, ngài sẽ không thể đến Munich, vì vậy không thể đến Tòa Tổng Giám mục để tham khảo các hồ sơ lưu trữ. Sau đó, người ta đề xuất rằng điều này cũng có thể được thực hiện bằng kỹ thuật số. Nhưng vì Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô không quen thuộc với thế giới máy tính mới, thế giới kỹ thuật số, nên tôi đề nghị ngài giao cho một giáo sư, Giáo sư Mückl từ Rôma, như bây giờ đã được biết đến, là người mà tôi biết rất rõ và đánh giá cao: Ngài là một luật sư và một nhà giáo luật và một nhà thần học rất giỏi. Giáo sư Mückl cũng phải ký vào một tuyên bố giữ bí mật cho giáo phận và công ty luật, và nói rằng ông sẽ nhận nhiệm vụ và tất nhiên, giữ im lặng. Đó là những gì Giáo sư đã làm, và sau đó ông ấy được giới thiệu với 8,000 trang hồ sơ kỹ thuật số. Giáo sư không thể sao chép. Vì vậy, Giáo sư Mückl phải làm những gì ông ấy đã làm khi còn là sinh viên: phải ghi chép. Và đó là một khối lượng thông tin đáng kinh ngạc.

Ông ấy có bao nhiêu thời gian? Có đến mức ba tháng không?

Không, không, trên thực tế, thông tin về định dạng kỹ thuật số không được cung cấp ngay từ đầu mà chỉ được cung cấp theo yêu cầu. Và vị Giáo sư đã làm việc theo cách của mình để vượt qua điều đó. Và sau đó, tất nhiên, mọi thứ được sắp xếp theo một trình tự hợp lý liên quan đến các câu hỏi. Sau đó, các nhà tư vấn hoặc các nhân viên vẽ ra một bản thảo đầu tiên. Và Đức Bênêđíctô đã xem qua. Và trong bản nháp đầu tiên này, sự nhầm lẫn, sai lầm đã xảy ra. Không ai nhận ra sự nhầm lẫn, không ai trong bốn người cộng tác, cả tôi cũng như Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô. Như tôi đã nói trước đây: Khi ngài hỏi tôi: “Có đúng là tôi không có mặt hay không?” Tôi đã trả lời “Vâng, đó là những gì người nói, đó là những gì các tập tin nói.” Và đó là sai lầm.

Vâng, sau đó mọi thứ đã diễn ra. Tuyên bố đã được gửi qua đường bưu điện, 82 trang được viết bởi các chuyên gia tư vấn, và Đức Bênêđíctô thường xuyên đọc lại, thực hiện một số thay đổi và cải thiện mọi thứ. Và cuối cùng, nó dài 82 trang. Và sau đó có những lời chỉ trích: “Nó quá kỳ cục, không phải giọng của Đức Bênêđíctô chút nào,” họ nói. Nhưng đối với các câu hỏi pháp lý, thường khá phức tạp và được viết bằng ngôn ngữ hơi “gợn sóng” - tôi có thể nói như vậy - người ta chỉ có thể trả lời bằng cùng một ngôn ngữ.

Thưa Đức Tổng Giám Mục, những điều gì đã xảy ra tiếp theo?

Ngày cuối cùng để gửi các trang trả lời này qua thư đã được ấn định vào ngày 15 tháng 12, hạn chót, có thể nói như vậy. Sau đó, công ty luật đã thông báo trong một thông cáo báo chí rằng nó sẽ được công bố vào tuần thứ ba của tháng Giêng. Đó là tất cả những gì chúng tôi đã nghe, tất cả những gì chúng tôi biết. Chúng tôi được thông báo rằng chúng tôi có thể tải xuống mọi thứ sau khi trình bày báo cáo, tập PDF và sau đó chúng tôi có thể đọc mọi thứ. Và ở đây chúng ta không nói về 1,000, mà là gần 2,000 trang! Báo cáo có 1,983 trang, bao gồm tuyên bố của Đức Bênêđíctô và tuyên bố của các Hồng Y khác. Hãy tưởng tượng số lượng giấy khổng lồ đó: 2,000 trang và được mong đợi sẽ trả lời ngay lập tức! Điều đó đơn giản là không thể. Một tuần sau, Đức Hồng Y Marx thông báo rằng một cuộc họp báo sẽ được tổ chức tại Munich. Và Đức Bênêđíctô nói: “Tôi phải đọc cái này trước, tôi muốn đọc cái này trước. Và tôi cũng sẽ yêu cầu các nhân viên đọc nó. Và sau đó tôi sẽ trả lời”. Bạn phải thừa nhận rằng với bất kỳ ai, người ở mọi lứa tuổi, rằng điều này cần có thời gian.

Gần 500 trường hợp đã được ghi lại trong báo cáo này. Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô đã bị quy lỗi vì xử lý sai bốn trường hợp. … Bức thư của Đức Giáo Hoàng đã được xuất bản gần đây. Đó là một bức thư rất cá nhân và kèm theo đó là một phản hồi có tính pháp hơn để bác bỏ những lời chỉ trích. Nhưng lá thư có giọng điệu đầy cảm xúc. Đức Giáo Hoàng thay mặt Giáo hội xin lỗi tất cả các nạn nhân. Nhiều đại diện truyền thông giải thích nó như thể ngài đang xin lỗi cụ thể về những trường hợp cụ thể. Nhưng điều đó không đúng phải không, thưa Đức Tổng Giám Mục?

Trước khi tôi trả lời câu hỏi của bạn, tôi muốn trở lại cuộc họp tai tiếng. Nghi thức của cuộc họp có nội dung: “Hiện diện trong cuộc họp là Đức Hồng Y Ratzinger, Tổng Giám mục”; Cha Tổng Đại diện lúc đó không có mặt. Ngài đã vắng mặt. Nhân viên chịu trách nhiệm đã nhận được yêu cầu từ một giáo phận ở Đức, hỏi liệu một linh mục đến Munich trong một thời gian nhất định để điều trị có được phép ở lại nhà xứ ở Munich hay không. Đó là chủ đề của cuộc họp. Yêu cầu của giáo phận đã được chấp nhận. “Chúng tôi sẽ chỉ định một linh mục hoặc một cha quản xứ mà vị đó có thể ở chung,” biên bản cho biết. Đó không hề là một sự tán đồng gì hết cả. Đó chỉ là về việc liệu yêu cầu này có nên được chấp nhận hay không. Và Đức Hồng Y Ratzinger, người có mặt, đương nhiên đồng ý: Tất nhiên, nếu chúng ta giúp được, chúng ta sẽ giúp. Điều gì xảy ra sau đó, sự hợp tác ở đây, sự hợp tác ở đó, nằm ngoài tầm hiểu biết của Đức Ratzinger. Vào thời điểm đó, điều đó đã không hề được thảo luận. Ngoài ra, lý do của liệu pháp, rằng đó có thể là một linh mục ấu dâm, không bao giờ được đề cập đến. Không có đề cập đến điều đó trong giao thức. Tuyên bố rằng Đức Ratzinger biết về điều đó, rằng Đức Ratzinger đã bảo vệ vị linh mục này và che đậy cho anh ta, chỉ đơn giản là một lời nói dối. Và tôi phải nói một cách khá thẳng thắn: Đó là một sự xuyên tạc ác ý. Nó đơn thuần là không đúng sự thật. Bạn phải biết sự thật đúng như bản chất của chúng, và cũng phải chấp nhận sự thật đúng như bản chất của chúng. Và sau đó tôi có thể giải thích chúng. Nhưng tôi không thể đặt xe trước con ngựa. Tôi hoàn toàn không thể. Đó là một cách nói xuyên tạc ác ý. Và điều đó cuối cùng đã lấy đi uy tín đạo đức của Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô, để ngài không còn có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng hãy để tôi trả lời câu hỏi mà bạn đã hỏi tôi trước đây: Bạn hoàn toàn đúng: khi viết bức thư, Đức Bênêđíctô nói: “Đó phải là một bức thư rất cá nhân. Và đó là lý do tại sao có sự khác biệt giữa bức thư của tôi và bản xác minh. Để mọi người có thể thấy rằng đây là bức thư của tôi, bức thư tôi đã viết và xác minh thực tế, là tác phẩm của bốn người cộng tác, mà tôi biết và tôi chấp thuận”. Nhưng lá thư này là thứ mà ngài đã viết trước sự hiện diện của Chúa. Đoạn cuối có lẽ là chìa khóa cho tất cả. Ngài nói: “Chẳng bao lâu, tôi sẽ thấy mình đứng trước cuộc phán xét cuối cùng của cuộc đời mình,” trước một thẩm phán công minh.

Thực tế, đây không phải là lần đầu tiên ngài xin lỗi các nạn nhân bị lạm dụng. Tôi nhớ rất rõ, và điều này cũng được đề cập trong lá thư, rằng, trong các chuyến tông du của mình với tư cách là giáo hoàng, ngài thường gặp những người từng bị các linh mục lạm dụng tình dục. Những cuộc gặp gỡ này rất xúc động, luôn diễn ra trong nhà nguyện, không có báo chí, luôn bắt đầu trong nhà nguyện bằng một lời cầu nguyện ngắn, và sau đó là cuộc họp. Và sau đó tôi có thể thấy những cuộc gặp gỡ này có những tác động gì. Và đây chỉ đơn giản là báo cáo sự kiện. Nhiều nạn nhân trong số này đã làm chứng sau đó, trên đài phát thanh hoặc trên TV, cuộc gặp gỡ này đã giúp họ như thế nào và mọi áp lực, gánh nặng đã được giảm bớt ra sao. Đức Bênêđíctô luôn nói: Mỗi nạn nhân của sự lạm dụng là một người đã phải gánh chịu quá nhiều; mỗi trường hợp lạm dụng là quá nhiều, và cuối cùng điều đó không thể được sửa chữa. Điều duy nhất có thể giúp đỡ là lời cầu xin tha thứ và, có thể nói, là lời cầu khẩn đặt những người này dưới sự bảo vệ của Thiên Chúa.

Đức Tổng Giám Mục đã đồng hành cùng ngài trong nhiều năm. Là một người đã làm việc với Đức Bênêđíctô, là người đã hỗ trợ ngài, thái độ của ngài đối với vấn đề lạm dụng có thay đổi hay không, hay vẫn luôn như chúng ta đã thấy trong bức thư?

Tôi đã làm việc trong Bộ Giáo lý Đức tin từ năm 1996, với tư cách là một nhân viên và sau đó, từ năm 2003, với tư cách là thư ký riêng của ngài. Và ngay từ đầu tôi đã thấy thái độ của ngài như thế nào. Nó giống hệt như ngày nay, cũng giống như khi ngài còn là giáo hoàng, nó không bao giờ thay đổi. Ngược lại, ngay từ đầu ngài đã bị thuyết phục rằng cần phải minh bạch, cần phải rõ ràng, rằng chúng ta phải gọi mọi thứ đíc danh của chúng, và chúng ta không được che đậy bất cứ điều gì. Và ngài đã làm điều này cùng với Đức Gioan Phaolô II, cố gắng để các hành động tuân theo niềm tin của ngài. Nói cách khác: Vatican phải làm gì, Giáo hội phải làm gì để thực sự đạt được mục tiêu này? Sự thay đổi tư duy, tất nhiên, phải được theo sau bởi một sự thay đổi trên bình diện luật pháp, nghĩa là chúng ta thực sự có một công cụ để làm điều gì đó đối với vấn nạn này. Sau đó, Đức Gioan Phaolô II đã biến Bộ Giáo lý Đức tin thành một tòa án, nếu tôi có thể giải thích theo cách đó, ban cho nó đủ năng lực cần thiết. Năng quyền này trước đây đã được ban cho một Bộ khác. Đức Gioan Phaolô II đã cất nó khỏi Bộ này và trao nó cho Bộ Giáo lý Đức tin. Và kể từ đó, quá trình sửa chữa, làm rõ, đã khở sự.

Đức Bênêđíctô, khi còn là Hồng Y Ratzinger, cũng đóng vai trò quyết định trong việc xử lý các trường hợp lạm dụng trong Giáo hội, phải không thưa Đức Tổng Giám Mục?

Ngài không chỉ đóng vai trò quyết định, ngài còn là nhân vật quyết định, là người quyết định; người không chỉ đề xuất sự minh bạch mà còn thực hiện các bước cụ thể hướng tới minh bạch. Có thể nói, ngài là “cha đẻ của sự minh bạch”, và do đó ngài cũng thuyết phục được Thánh Giáo Hoàng Đức Gioan Phaolô II.

Điều đó có dễ dàng cho ngài hay không, hay ngài phải chiến đấu để đạt được? Những nỗ lực cải cách của ngài có được chào đón với vòng tay rộng mở không?

Tôi không muốn nhiều chuyện, nhưng thực sự có sức đề kháng bên trong. Và sự phản kháng này đã được thể hiện rất rõ ràng. Nhưng ngài luôn tin chắc rằng sự đề kháng này có thể và phải vượt qua với sự giúp đỡ của Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, và vì vậy điều đó đã xảy ra. Cảm ơn Chúa! Nếu bạn tham khảo tài liệu lưu trữ của Bộ Giáo Lý Đức Tin, bạn có thể thấy một loạt các tài liệu quan trọng dẫn từng bước, giống như một bức tranh khảm, đến mục tiêu chính xác này. Và điều đó được tiếp tục: Với tư cách là giáo hoàng, tất nhiên, ngài tiếp tục theo đuổi con đường này ở cấp độ cao hơn và hiệu quả hơn. Và đây là khuynh hướng cũng được Đức Thánh Cha Phanxicô tiếp tục.

Cá nhân con đã đọc và nghe rất ít về những sự kiện này trong vài ngày và tuần qua trên các phương tiện truyền thông. Đức Tổng Giám Mục có cảm giác sau bức thư này, ngay cả sau khi làm rõ về mặt pháp lý, các tín hữu trên khắp thế giới hiểu rằng mọi cáo buộc đã được làm sáng tỏ? Đức Tổng Giám Mục thấy điều đó như thế nào?

Nếu tôi có thể đánh giá được điều đó, tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều. Tôi thực sự không biết chắc chắn. Tôi chỉ có thể nói rằng đã có, và có những phản ứng truyền thông rất khác nhau, cũng khác nhau giữa các quốc gia. Ví dụ, khi tôi nhìn vào nước Đức, và ở đây khái quát một chút, tôi phải nói rằng mọi người đã cố gắng để buộc tội Đức Bênêđíctô về một điều gì đó. Tôi có thể quan sát thấy một sự thiên vị lớn, thậm chí là không thể chấp nhận được đối với con người của ngài, kết hợp với sự thiếu hiểu biết về sự thật. Họ không biết những điều đó hoặc không muốn xem xét chúng một cách nghiêm túc vì nó có thể không tương ứng với câu chuyện đã được tạo ra. Và rõ ràng là người ta có ý chống lại ngài, ngay cả trên cương vị Hồng Y Ratzinger với tư cách là tổng trưởng, và cả trên cương vị Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô XVI, một số điều đơn giản là không có thật vẫn được giữ nguyên. Nghĩa là, người ta ước muốn gây khó cho ngài.

Và điều đó gây sốc cho tôi. Nhân vật, trong vấn đề quan trọng này - toàn bộ vấn đề về lạm dụng và ấu dâm - đã gợi ý và sau đó thực hiện các công cụ quyết định để giúp đỡ, dù với tư cách là tổng trưởng hay với tư cách là giáo hoàng, đang bị buộc tội về một điều gì đó mâu thuẫn với 25 năm sứ vụ của ngài. Vì vậy, những gì tôi nhận thấy, lặp đi lặp lại, một mặt là sự thiếu hiểu biết và mặt khác là đánh giá quá cao ý kiến của chính mình. Và đó là điều không liên quan gì đến việc đưa tin trung thực. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng những người đã và đang đọc bức thư, những người biết Đức Hồng Y Ratzinger, Đức Bênêđictô, sẽ không để mình bị ảnh hưởng hoặc bị thuyết phục bởi những nhận định thiên vị như vậy. Đó là hy vọng của tôi.

Chúng ta có thể đã nói rằng danh tiếng của Đức Bênêđíctô XVI đã bị ảnh hưởng rất nhiều từ báo cáo lạm dụng này và những nghi ngờ được lèo lái sai trái. Nhưng tại sao điều này lại xảy ra bây giờ? Và có lẽ chúng ta có thể suy đoán một chút: Phải chăng bản báo cáo này cũng có một chiều kích chính trị, nhất là khi chúng ta nghĩ đến tình hình của Giáo hội ở Đức lúc này, phải không thưa Đức Tổng Giám Mục?

Khi báo cáo được khởi sự cách đây hai năm, nếu tôi nhớ không nhầm thì nó đã được dự trù công bố vào năm ngoái. Sau đó nó đã bị hoãn lại vì nhiều lý do khác nhau. Tôi nghĩ lần cuối cùng nó bị hoãn là từ tháng 11 đến tháng Giêng. Chúng ta có thể suy đoán về mức độ mà điều này được kết nối theo thời gian hoặc quan hệ nhân quả với những gì bạn đã đề cập, nêu đích danh nó một cách rõ ràng, đó là Tiến Trình Công Nghị ở Đức và các phong trào khác. Nhưng có một điều rõ ràng là: Những mục tiêu nhất định mà Tiến Trình Công Nghị hướng tới là điều mà con người và công việc của Đức Bênêđíctô đã cản đường. Và có một nguy cơ to lớn là mọi thứ liên quan đến ấu dâm và lạm dụng giờ đây đều được coi là nguyên nhân độc nhất, có thể nói như thế, để mở ra Tiến Trình Công Nghị này trước rồi mở ra những thứ tiếp theo trên con đường đó. Tuần trước, chúng ta đã xem những văn bản nào đã được thông qua, và điều này tiên báo là sẽ dẫn đến đâu.

Chúng ta đang nói về những giáo huấn luân lý của Giáo hội. Những người tham gia Tiến Trình Công Nghị ở Đức đã bỏ phiếu về các vấn đề như tình dục, hôn nhân, chức linh mục, và bác bỏ quan điểm của Giáo hội.

Vâng, ý tôi là, Tiến Trình Công Nghị này là một sự kiện, về mặt thần học hay giáo hội học, không tương ứng với một thượng hội đồng. Đó là một sự kiện có thể được tổ chức, và họ cũng có thể tạo ra các văn bản. Nhưng những bản văn này không có giá trị ràng buộc nào, và chắc chắn không có lợi cho đời sống của Giáo Hội. Chúng ta sẽ xem kết quả của những bản văn này xem chúng có thể mang lại kết quả nào hay không cho tiến trình của Thượng Hội đồng thế giới. Tôi tin rằng chúng sẽ không có kết quả. Có thể nói, nếu người ta muốn có một Giáo hội khác không còn dựa trên sự mặc khải, nếu người ta muốn có một cấu trúc khác của Giáo hội không còn là bí tích nữa mà là một thứ dân chủ giả tạo, thì người ta cũng phải thấy rằng điều này không liên quan gì đến sự hiểu biết Công Giáo, đến Giáo hội học Công Giáo, và sự hiểu biết của Công Giáo về Giáo hội.

Báo cáo cũng được sử dụng để biện minh cho Tiến Trình Công Nghị ở Đức. Nó đã được trình bày như là phản ứng cho các báo cáo về lạm dụng. Liệu có công bằng nếu chúng ta nói rằng có một chương trình nghị sự chính trị, thậm chí là ý thức hệ đang được theo đuổi ở đây, và những người sống sót sau vụ lạm dụng đang bị lợi dụng?

Đó cũng là xác tín của tôi. Người ta luôn nói rằng các nạn nhân của lạm dụng là trọng tâm. Và điều đó hoàn toàn đúng. Tuy nhiên, cũng có khái niệm “lạm dụng lạm dụng”. Và đó chính xác là mối nguy hiểm nằm ở đây. Chúng ta không được quên rằng bất cứ khi nào một người cố gắng thao túng một cái gì đó hoặc một ai đó, họ thường cố gắng đạt được mục tiêu bằng cách che giấu nó đằng sau một thực tế khác, có thể nói như vậy, cho đến khi họ nghĩ rằng đã đạt được mục tiêu.

Nhưng tôi có thể thành thật nói với bạn rằng tôi rất lạc quan. Lợi thế của cuộc sống ở đây ở Rôma là bạn được tiếp xúc với rất nhiều quốc gia khác nhau, rất nhiều lục địa khác nhau. Và một số người nói với tôi: Chúng tôi không thể hoặc không còn hiểu được những gì đang xảy ra ở đất nước của bạn. Nói chung là thế này: ở Đức, những người đã có cuộc họp ở Frankfurt và bây giờ đã có văn bản của họ, nghĩ rằng họ phải dạy bảo Rôma, rằng tiếng nói quan trọng của họ phải được lắng nghe ở Rôma để giúp Rôma, có thể nói như vậy, thì họ được hoan nghênh làm như thế. Tuy nhiên, hãy thận trọng hơn, và bây giờ tôi muốn nói điều đó một cách thẳng thừng, hãy bớt tự mãn, nhẹ nhàng một chút, cũng như xem lại cách trình bày trước công chúng.

Trong lá thư của mình, Đức Bênêđíctô cũng đề cập đến việc Đức Thánh Cha Phanxicô bày tỏ sự ủng hộ đối với vị giáo hoàng danh dự. Ngài đang ủng hộ ngài như thế nào?

Ngài đã rất rõ ràng. Ngài đã gọi điện và bảo đảm với Đức Bênêđíctô về tình đoàn kết của ngài, sự tin tưởng tuyệt đối của ngài, sự tin cậy huynh đệ và lời cầu nguyện của ngài. Ngài cũng nói rằng ngài không thể hiểu tại sao họ lại ra tay với Đức Bênêđíctô tàn bạo như thế. Khi Đức Bênêđíctô viết bức thư của mình, ngài đã gửi nó cho Đức Giáo Hoàng Phanxicô, tất nhiên là trước khi nó được công bố. Ngài cảm ơn Đức Phanxicô về cuộc điện thoại, và hỏi ngài có ổn không. Hai ngày sau, một bức thư tuyệt đẹp của Đức Thánh Cha Phanxicô gửi cho Đức Bênêđictô đã đến - một lá thư, trong đó ngài trấn an Đức Bênêđíctô một lần nữa và với những lời lẽ thực sự cảm động về sự ủng hộ, tình đoàn kết và sự tin tưởng của ngài, và nói với Đức Bênêđíctô rằng ngài hết lòng ủng hộ. Tôi đã được hỏi có thể công bố bức thư này không. Đó là một bức thư riêng mà Đức Thánh Cha Phanxicô đã viết cho Đức Bênêđíctô, và vì vậy nó nên được giữ bí mật và riêng tư. Nhưng người ta được phép nói về lá thư đó.

Trong bức thư, Đức Bênêđíctô XVI đã đề cập rằng ngài đã ở cuối cuộc đời dài của mình, nó gần giống như một bức thư từ biệt. Chúng ta sẽ nhớ đến ngài như thế nào? Di sản của ngài sẽ là gì?

Một số nhà bình luận đã nói rằng bức thư này là một minh chứng tinh thần. Và tôi nghĩ rằng tôi đồng ý. Theo một cách nào đó, bức thư này là một minh chứng thiêng liêng, bởi vì ngài đã viết nó trước mặt Thiên Chúa, với tư cách là một người có đức tin, một người - như chúng ta biết - muốn đưa vào huy hiệu giám mục của mình một từ trong Thư của Thánh Gioan: “llaboratores Veritatis”, “Đồng Nghiệp Của Sự Thật”. Có thể nói đây là sợi chỉ đỏ xuyên suốt cuộc đời ngài - khoa học, cá nhân, nhưng cũng là cuộc đời linh mục và giáo hoàng của ngài. Và ngài cam kết sâu sắc với phương châm này. Ngài đã làm mọi cách để sống cho phù hợp: cũng như và đặc biệt là đối với sự trung thực.

Tôi tin rằng một khi những cơn bão này qua đi và một số điều ngài bị buộc tội chỉ đơn giản là những điều “thối nát” - nói một cách thô thiển như thế - người ta sẽ thấy rằng sự rõ ràng trong suy nghĩ của ngài, sự rõ ràng trong công việc của ngài, những điều ngài đã làm, tỏa sáng rực rỡ và là một kho tàng lớn lao cho Giáo Hội: cho những ai tin, cho những người trung tín, một kho tàng có thể sinh nhiều hoa trái.

Xin chân thành cảm ơn Đức Tổng Giám Mục rất nhiều về cuộc trò chuyện này.

Cảm ơn bạn đã mời tôi.
Source:National Catholic Register