Theo tin Tòa Thánh, trong ngày thứ hai thăm viếng Cộng hòa Nam Sudan, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã tới Hội trường Tự Do (Juba) với Đức Tổng Giám Mục Justin Welby và Tổng điều hợp Giáo hội Tô Cách Lan Iain Greenshields, để gặp gỡ đại diện các người di cư trong nước. Sau đây là nguyên văn bài nói chuyện của ngài, theo bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp.



Anh chị em thân mến, xin chào anh chị em buổi chiều!

Cảm ơn anh chị em vì những lời cầu nguyện, chứng từ và ca hát của anh chị em! Tôi đã nghĩ đến anh chị em từ lâu, với một ước muốn ngày càng lớn là có được cuộc gặp gỡ này, được gặp anh chị em trực tiếp, được bắt tay anh chị em và ôm anh chị em. Giờ đây, cuối cùng, tôi ở đây, cùng với các anh em của tôi trong chuyến hành hương hòa bình này, để bày tỏ với anh chị em tất cả sự gần gũi, tất cả tình cảm của tôi. Tôi ở đây với anh chị em, và tôi đau khổ cho anh chị em và với anh chị em.

Joseph, con đã hỏi một câu hỏi quan trọng: “Tại sao chúng con phải chịu đựng trong trại dành cho những người tản cư?” Tại sao…? Tại sao rất nhiều trẻ em và thanh thiếu niên như con lại kết thúc ở đây, thay vì học ở trường hay vui chơi ở một nơi thoáng đãng? Con đã trả lời câu hỏi của chính con, khi con nói rằng đó là “vì những xung đột đang diễn ra trong nước”. Trước sự tàn phá do bạo lực của con người, cũng như do lũ lụt gây ra, hàng triệu anh chị em của chúng ta cũng như con, trong đó có nhiều bà mẹ có con, đã phải rời bỏ đất đai, bỏ làng mạc và nhà cửa của họ. Đáng buồn thay, ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này, trở thành một người di tản hoặc một người tị nạn đã trở thành một trải nghiệm phổ biến và tập thể.

Đó là lý do tại sao tôi muốn lập lại lời kêu gọi mạnh mẽ và chân thành của mình để chấm dứt mọi xung đột và nối lại tiến trình hòa bình một cách nghiêm túc, để bạo lực có thể chấm dứt và mọi người có thể trở lại sống trong phẩm giá. Chỉ có hòa bình, ổn định và công bằng thì mới có phát triển và tái hòa nhập xã hội. Không có chỗ để chậm trễ hơn nữa: rất nhiều trẻ em được sinh ra trong những năm gần đây chỉ biết đến thực tế là các trại dành cho những người di tản. Các em không có ký ức về ý nghĩa của việc có một ngôi nhà; các em đang mất đi mối liên hệ với quê hương, cội nguồn và truyền thống của các em.

Tương lai không thể nằm trong các trại tị nạn. Johnson ạ, như con đã nói, tất cả trẻ em như con đều cần có cơ hội đến trường – và có sân để chơi bóng đá! Con cần phát triển như một xã hội cởi mở, các nhóm khác nhau cần hòa nhập và hình thành một dân tộc duy nhất bằng cách chấp nhận những thách thức của hội nhập, thậm chí học các ngôn ngữ được sử dụng trên khắp đất nước chứ không chỉ những ngôn ngữ trong nhóm dân tộc đặc thù của con. Điều này có nghĩa là chấp nhận rủi ro tuyệt vời khi biết và chấp nhận những người khác biệt, khám phá vẻ đẹp của tình huynh đệ được hòa giải và trải nghiệm thử thách đầy phấn khích trong việc tự do định hình tương lai của chính con cùng với tương lai của toàn thể cộng đồng. Điều tuyệt đối cần thiết là tránh tẩy chay các nhóm và cô lập hóa con người. Tuy nhiên, để giải quyết tất cả những thách thức này, cần phải có hòa bình. Và sự giúp đỡ của nhiều người, thực sự là của tất cả mọi người.

Tôi muốn cảm ơn Phó Đại diện Đặc biệt Sara Beysolow Nyanti [của Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc] đã cho chúng ta hay rằng hôm nay là cơ hội để mọi người nhận ra những gì đã diễn ra trong nhiều năm ở đất nước này. Một quốc gia có cuộc khủng hoảng tị nạn kéo dài nhất trên lục địa: ít nhất bốn triệu trẻ em của vùng đất này đã phải di tản; mất an ninh lương thực và suy dinh dưỡng ảnh hưởng đến 2/3 dân số, và các dự báo dự đoán một thảm kịch nhân đạo có thể tồi tệ hơn trong năm nay. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn bà, hơn hết là vì bà và nhiều người khác đã không ngồi phân tích tình hình mà đi thẳng vào công việc. Thưa bà, bà đã đi khắp đất nước; bà đã nhìn vào mắt của những bà mẹ và chứng kiến nỗi đau của họ đối với hoàn cảnh của con mình. Tôi đã rất xúc động khi bà nói rằng, bất chấp tất cả những gì họ đang phải chịu đựng, nụ cười và hy vọng chưa bao giờ phai nhạt trên khuôn mặt họ.

Tôi cũng đồng ý với những gì bà nói về họ: các bà mẹ, những người phụ nữ là chìa khóa để biến đổi đất nước. Nếu họ nhận được những cơ hội thích hợp, bằng sự cần cù và năng khiếu tự nhiên của họ trong việc bảo vệ sự sống, họ sẽ có khả năng thay đổi bộ mặt của Nam Sudan, mang lại cho nó một sự phát triển hòa bình và gắn kết! Tôi yêu cầu anh chị em, tôi yêu cầu tất cả người dân của những vùng đất này, hãy bảo đảm để phụ nữ được bảo vệ, tôn trọng, đánh giá cao và tôn vinh. Xin hãy bảo vệ, tôn trọng, đánh giá cao và tôn vinh mọi phụ nữ, mọi cô gái, thiếu nữ, mẹ và bà. Nếu không, sẽ không có tương lai.

Thưa anh chị em, một lần nữa tôi nhìn vào anh chị em. Tôi nhìn thấy đôi mắt anh chị em, mệt mỏi nhưng sáng ngời, đôi mắt không mất hy vọng. Tôi thấy miệng của anh chị em không mất đi sức mạnh để cầu nguyện và ca hát. Tôi thấy anh chị em với hai bàn tay trắng nhưng trái tim tràn đầy niềm tin. Anh chị em mang gánh nặng của một quá khứ đau buồn, nhưng anh chị em không bao giờ ngừng mơ ước về một tương lai tốt đẹp hơn. Trong buổi gặp mặt hôm nay, chúng tôi muốn chắp cánh cho niềm hy vọng của anh chị em. Chúng tôi hy vọng và tin rằng giờ đây, ngay cả trong các trại tị nạn dành cho những người di cư, nơi mà thật đáng buồn là anh chị em buộc phải sống vì hoàn cảnh của đất nước mình, một hạt giống mới có thể nảy mầm, giống như từ mảnh đất khô cằn và cằn cỗi: một hạt giống mới sẽ đơm hoa kết trái phong phú.

Đó là điều tôi muốn nói với anh chị em: rằng anh chị em là mầm mống của một thế hệ mới. Nam Sudan, hạt giống cho sự phát triển màu mỡ và tươi tốt của đất nước này. Anh chị em, từ tất cả các nhóm dân tộc khác nhau của anh chị em, anh chị em là những người đã đau khổ và vẫn đang đau khổ, anh chị em là những người không muốn đáp lại sự ác bằng sự ác hơn. Anh chị em, người chọn tình huynh đệ và sự tha thứ, thậm chí bây giờ đang vun đắp cho một ngày mai tốt đẹp hơn. Một ngày mai đang được sinh ra hôm nay, ở bất cứ nơi nào anh chị em sinh sống, từ khả năng hợp tác của anh chị em, để dệt nên những mạng lưới hiệp thông và những con đường hòa giải với những người, trong khi khác với bạn về sắc tộc và nguồn gốc, là những người hàng xóm của anh chị em. Thưa anh chị em, anh chị em hãy là những hạt giống hy vọng, giúp chúng ta có thể nhìn thấy thân cây mà một ngày nào đó, hy vọng trong tương lai gần, sẽ đơm hoa kết trái. Vâng, anh chị em sẽ là những thân cây hấp thụ ô nhiễm của nhiều năm bạo lực và khôi phục lại dưỡng khí của tình huynh đệ. Đúng vậy, ngay bây giờ anh chị em đang “được trồng” ở nơi mà anh chị em không muốn, nhưng chính từ hoàn cảnh khó khăn và bấp bênh này, anh chị em có thể vươn tới những người xung quanh và cảm nghiệm được rằng tất cả anh chị em đều bắt nguồn từ một gia đình nhân loại. Từ đây, anh chị em phải bắt đầu lại, để nhận ra rằng tất cả anh chị em đều là anh chị em, là con cái dưới đất của Thiên Chúa trên trời, là Cha của tất cả chúng ta.

Anh chị em thân mến, nói đến rễ nhắc chúng ta rằng mọi cây cối đều mọc lên từ một hạt mầm. Một điều tốt đẹp là người dân ở đây quan tâm sâu sắc về cội nguồn của họ. Tôi nhớ đã đọc rằng ở những vùng đất này “không bao giờ được quên cội nguồn”, bởi vì “tổ tiên nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta là ai và con đường của chúng ta phải như thế nào… Không có họ, chúng ta lạc lối, sợ hãi và không có kim chỉ nam. Không có tương lai nếu không có quá khứ” (C. Carlassare, La capanna di Padre Carlo. Comboniano tra i Nuer, 2020, 65). Ở Nam Sudan, những người trẻ tuổi lớn lên được hưởng lợi từ những câu chuyện của người già và, mặc dù chương của những năm gần đây là một chương bạo lực, nhưng có thể, và thực sự cần thiết, để bắt đầu một chương mới, bắt đầu từ chính anh chị em. Một chương mới của cuộc gặp gỡ, không quên những đau khổ trong quá khứ, nhưng chiếu tỏa ánh sáng vui tươi của tình huynh đệ; một chương không chỉ tập trung vào các báo cáo về thảm kịch, mà còn về khát vọng hòa bình mãnh liệt. Mong anh chị em, những người trẻ thuộc các dân tộc khác nhau, viết những trang đầu tiên của chương mới này! Mặc dù xung đột, bạo lực và hận thù đã thay thế những ký ức đẹp đẽ trên những trang đầu tiên của cuộc đời Cộng hòa này, nhưng bạn phải là người viết lại lịch sử của nó như một lịch sử hòa bình! Tôi cảm ơn anh chị em vì sức mạnh và sự kiên trì của anh chị em, và vì tất cả những điều tốt đẹp anh chị em làm, vốn làm hài lòng Thiên Chúa và làm phong phú thêm mỗi ngày trong cuộc sống của anh chị em.

Ngoài ra, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả những người đã giúp đỡ anh chị em, thường là trong những điều kiện khó khăn, nhưng cũng có những trường hợp khẩn cấp. Tôi cảm ơn các cộng đồng giáo hội vì những nỗ lực của họ, những nỗ lực đáng được hỗ trợ. Tôi cũng cám ơn các nhà truyền giáo và các tổ chức nhân đạo và quốc tế, đặc biệt là Liên Hiệp Quốc, vì công việc quan trọng mà họ làm. Chắc chắn là một quốc gia không thể tồn tại nhờ các phương tiện hỗ trợ từ bên ngoài, đặc biệt nếu quốc gia đó sở hữu một lãnh thổ quá giàu tài nguyên! Tuy nhiên, tại thời điểm hiện tại, những phương tiện hỗ trợ đó là rất cần thiết. Tôi cũng muốn vinh danh nhiều nhân viên nhân đạo đã thiệt mạng, và cầu xin sự tôn trọng đối với những người giúp đỡ và các cơ cấu hỗ trợ người dân; họ không nên trở thành mục tiêu của các cuộc tấn công và phá hoại. Cùng với sự hỗ trợ cần thiết khẩn cấp, tôi tin rằng trong tương lai, điều rất quan trọng là đồng hành cùng người dân trên con đường phát triển, chẳng hạn bằng cách giúp họ học hỏi những thực hành cập nhật trong lĩnh vực quản lý nông nghiệp và chăn nuôi, để tạo điều kiện cho sự phát triển độc lập hơn. Từ tận đáy lòng, tôi cầu xin tất cả mọi người: chúng ta hãy giúp đỡ Nam Sudan; chúng ta đừng bỏ rơi dân số của nó. Họ đã đau khổ và họ tiếp tục đau khổ rất nhiều!

Để kết luận, tôi muốn đề cập đến nhiều người tị nạn Nam Sudan sống ở nước ngoài và những người không thể trở về vì lãnh thổ của họ đã bị chiếm đóng. Tôi gần gũi với họ và tôi tin tưởng rằng họ có thể một lần nữa đóng vai trò tích cực trong việc định hình tương lai của vùng đất của họ và đóng góp vào sự phát triển của nó một cách xây dựng và hòa bình. Nyakuor Rebecca ạ, con đã yêu cầu cha ban phước lành đặc biệt cho trẻ em Nam Sudan, chính xác là để tất cả anh chị em có thể lớn lên cùng nhau trong hòa bình. Cả ba chúng tôi, với tư cách là anh em, sẽ ban phép lành: cùng với hiền đệ Justin và hiền đệ Iain của tôi, chúng tôi sẽ chúc lành cho tất cả anh chị em. Cùng với nó là việc chúc lành cho rất nhiều anh chị em Kitô hữu của chúng ta trên thế giới, những người ôm ấp và khuyến khích anh chị em, biết rằng anh chị em, đức tin, sức mạnh nội tâm và ước mơ hòa bình của anh chị em, tỏa sáng tất cả vẻ đẹp của nhân tính chung của chúng ta.