Suy Tư về Ngày Hiền Mẫu
Sau 21 năm hôn phối, vợ tôi yêu cầu tôi đưa một người đàn bà khác đi ăn và xem ciné. Nàng nói: “Em yêu anh nhưng em biết người đàn bà kia cũng yêu anh và muốn có dịp được đi chơi với anh.”
Người đàn bà kia mà vợ tôi muốn tôi đến thăm là MẸ TÔI. Bà đã goá bụa 19 năm nay, còn tôi vì công việc và ba đứa con, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng đến thăm bà.
Tối hôm đó tôi gọi cho mẹ tôi và mời bà đi ăn và xem ciné. Bà hỏi: “Có điều chi vậy? Con có khoẻ không?” Mẹ tôi là người thường hay nghi ngờ mỗi khi có cú điện thoại về đêm hay một cuộc viếng thăm bất ngờ, đều là dấu hiệu của một điềm xấu.
Tôi trả lời: “Con thấy con sẽ rất vui được mời mẹ đi chơi với con, chỉ có hai mẹ con mình mà thôi.” Mẹ tôi suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Mẹ cũng rất thích được như vậy.”
Tối thứ sáu đó, sau khi tan sở, tôi lái xe đến đón mẹ tôi và tôi hơi hồi hộp. Khi tôi đến nhà bà, tôi cũng nhận thấy mẹ tôi có vẻ hồi hộp về cái hẹn này. Bà đã sẵn sàng với áo choàng để đón tôi ngay cửa.
Mẹ tôi đã uốn tóc, và mặc bộ áo bà đã mặc để ăn mừng lần kỷ niệm hôn nhân lần cuối cùng với ba tôi.
Mẹ tôi tươi cười hớn hở, mặt bà rạng rỡ như thiên thần. Bà nói khi ngồi vào trong xe: “Mẹ bảo các bà bạn của mẹ, là mẹ sẽ đi chơi với con trai của mẹ, và họ đều thán phục. Họ háo hức muốn được nghe mẹ kể lại về cuộc gặp gỡ của hai mẹ con chúng mình.”
Hai mẹ con tôi đền một nhà hàng, mặc dầu không lịch sự lắm, nhưng rất sạch sẽ và ấm cúng. Mẹ tôi nắm lấy cánh tay tôi và bước vào tiệm y như bà là phu nhân một tổng thống.
Sau khi ngồi vào bàn, tôi phải đọc thực đơn, vì mẹ tôi chỉ đọc được các giòng chữ lớn. Sau khi tôi đọc được một nửa danh sách các món ăn chính, tôi ngẩng lên và thấy mẹ tôi đang nhìn tôi chăm chú. Một nụ cười nuối tiếc nở trên môi.
Bà nói: “Khi con còn bé, mẹ thường phải đọc cho con nghe thực đơn.”
Tôi trả lời: “Vậy thì đã đến lúc mẹ phải thoải mái, và cho con có cơ hội để đáp trả.”
Trong bữa ăn, chúng tôi nói chuyện vui vẻ, không có đề tài gì đặc biệt ngoài việc thông tin về những biến cố mới xẩy ra trong đời sống chúng tôi. Chúng tôi nói chuyện liên miên quên cả giờ đi xem ciné.
Khi chúng tôi trở lại căn nhà của mẹ tôi, bà nói: “Mẹ sẽ đi chơi với con lần nữa, nhưng lần tới cho mẹ được mời con.” Tôi đồng ý.
Vợ tôi hỏi khi tôi về đến nhà: "Làm sao? bữa hẹn của anh hôm nay ra sao?” Tôi đáp: “Hết sức tốt đẹp quá mức anh mong muốn.”
Vài ngay sau, mẹ tôi qua đời vì tại biến mạch máu não trầm trọng. Việc này xẩy ra quá đột ngột, tôi không có dịp để làm một cái gì cho bà.
Ít lâu sau, tôi nhận được một lá thư với một bản sao biên lai cuả nhà hàng nơi chúng tôi đã dùng bữa lần trước. Đính kèm là miếng giấy có mấy hàng chữ: “Mẹ đã trả tiền cho bữa ăn này. Mẹ không chắc mẹ có thể trở lại đó với con; tuy nhiên mẹ đã trả cho hai phần ăn - một cho con và phần kia cho vợ con. Con không thể biết được bữa ăn hôm ấy với con làm mẹ vui sướng và cảm động thế nào. Mẹ yêu con, con của mẹ.”
Vào lúc đó, tôi mới hiểu thấu tầm quan trọng của việc nói: “CON YÊU MẸ hay ANH YÊU EM” và dành cho những người thân yêu của tôi thời gian họ xứng đáng được sống với tôi.
Không có gì trong đời sống quan trọng hơn là gia đình. Xin hãy dành cho gia đình thời gian họ xứng đáng được hưởng, vì không thể nào trì hoãn và nói “để chờ dịp khác.”
Có người nói, phải cần 6 tuần mới trở lại được bình thường sau khi sanh con... người đó không biết rằng, một khi đã làm mẹ, thì sự “bình thường” chỉ có được trong quá khứ mà thôi.
Có người cho rằng khả năng làm mẹ là bẩm sinh... người đó chưa bao giờ dắt một đứa con ba tuổi đi mua sắm.
Có người nói làm mẹ thật là buồn chán... người đó chưa bao giờ ngồi trong xe với một vị thành niên đang lái xe với một bằng lái của học viên.
Có người nói, nếu bạn là một người mẹ “tốt”, con cái bạn sẽ thành “nguời tốt”..... người đó đã yên chí rằng đứa trẻ nào ra đời cũng có kèm theo những chỉ dẫn và giấy cam đoan không hư hại.
Có người nói, một người mẹ “tốt” không bao giờ la hét..... người đó chưa bao giờ bước ra cửa sau, đúng lúc con mình ném một trái banh qua cửa kính nhà bếp của người láng giềng.
Có người nói không cần phải học hỏi để làm mẹ... người đó chưa bao giờ kèm một đứa trẻ lớp Bốn học Toán.
Có người nói không thể nào yêu thương đứa con thứ hai bằng đứa con đầu lòng... người đó có lẽ không có con.
Có người nói có thể tìm được tất cả mọi câu hỏi về nuôi dưỡng con cái trong sách vở... người đó chưa bao giờ có đứa con nhét đậu xanh hay cái đinh ốc vào lỗ mũi hay lỗ tai của nó.
Có người nói, điều khó khăn nhất cho người làm mẹ là khi đau đẻ và khi sanh con... người đó chưa bao giờ đứng xem con mình bước lên xe buýt đi học lớp Mẫu Giáo ngày đầu tiên, hay bước lên máy bay để đi học “Căn Bản Quân Sự”.
Có người nói một người mẹ có thể nhắm mắt làm mọi việc với một bàn tay bị trói sau lưng.... người đó chưa bao giờ phải thu xếp cho bẩy em sói con bán bánh ngọt để gây quỹ.
Có người nói, một người mẹ có thể hết lo âu sau khi con cái đã lập gia đình... người đó không biết rằng hôn nhân lại tăng thêm con số con dâu và con rể cho người mẹ phải lo âu.
Có người cho rằng công việc của một người mẹ đã hoàn tất khi đứa con cuối cùng lìa xa gia đình.... người đó chưa bao giờ có cháu nội hay ngoại.
Có người cho rằng mẹ mình biết mình yêu bà, do đó không cần phải nói ra.... người đó không phải là một người mẹ.
Xin chuyển bài này đến tất cả “những người mẹ” trong đời của bạn, và cho tất cả những ai đã có mẹ.
Đây không phải chỉ dành riêng cho việc làm mẹ, đây là việc biết tri ân tất cả mọi người trong cuộc đời của bạn khi bạn còn có họ kế bên... không cần biết người ấy là ai.
(Bùi Hữu Thư chuyển ngữ)