Trong ngày Lễ Mother's Day, hầu hết mọi người mẹ trên đất Mỹ này đều trông đợi được nhận sự vui vẻ, hân hoan, khấp khởi, trông chờ những món quà được biết sẵn, do người chồng trao tặng, hay những món quà đắt tiền quý giá mà những người mẹ này thường hay ướm trước cho các con, để mẹ khỏi mất công đi đổi, hoặc đem trả lại tiệm, và để tránh tình trạng vui cái vui giả tạo, không giấu nổi trên nét mặt của người vợ hay người mẹ này! Có phải chúng ta trải qua thật nhiều kinh nghiệm vui buồn trong những ngày Lễ mẹ này của những năm trước, và có lẽ cũng gặp thật nhiều trong những năm trước trước đó nữa không!? Chúng ta là những người mẹ trẻ cũng có, trung trung cũng có, nửa già nửa trẻ cũng có, và có những bà mẹ đang còn là mẹ và kiêm luôn cả bà ngoại lẫn bà nội nữa!? Kinh nghiệm của những bà mẹ từng trải này thường nhìn thấy và nhận định được rằng, ngày Lễ Mother's Day, không nhất thiết phải là quà cáp nữa!? Nhưng thật là hạnh phúc thay khi thấy tất cả các con, các cháu, quây quần, tụ họp nhau lại, đề huề vui vẻ, là ở chỗ đó! Chứ không phải là còn cần quà, hay của các con các cháu, bởi hiểu được sự tế nhị của các con rằng, con có đứa khá giả, nhưng cũng có đứa con thật vất vả và có khó khăn, nên cho nhau quà trước mặt nhau là điều tối cấm kỵ, bởi sẽ làm cho đứa con không có gì sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm lắm lắm! Và làm cho đứa con có của dư của để, sẽ được dịp mà khoe của cho những anh chị em túng thiếu???

Tôi không hiểu có người mẹ nào lại đang tâm làm chuyện thế bao giờ!? Nhưng thưa có đấy anh chị em ạ! Có những bà mẹ trên đời chỉ thương những đứa con khá giả, tâng bốc những đứa con này lên tận mây xanh, trước mặt nhau, để rồi giữa anh chị em mất đi hoà khí tình gia đình, và được gì khi làm mẹ mà lại đi chia sẽ tình chị em??

Hôm nay không ngoài sự cố ý của tôi, nhưng vì lỡ mặc chiếc aó rách túi, để chiếc đồng hồ quý giá của tôi, đã đeo suốt ròng rã 25 năm trời, đi rửa rau ngoaì sân sau nhà, cuí xuống rẩy rau, thì nghe caí cụp, lượm lên thì ôi thôi chiếc đồng hồ yêu quý cuả tôi đã sắm được khi tôi còn làm ra tiền, nay trên mặt của nó đã có lằn nứt và bị mẻ thật lớn bên sườn của mặt kính đồng hồ. Nghĩ bụng đi thay thì cũng được thôi, nhưng không phải là rẻ!? Nhưng chuyện của chiếc đồng hồ rạn nứt hôm nay không phải là chuyện chính đâu thưa anh chị em, tôi chỉ mượn ý của chiếc đồng hồ để làm đề tài chính cho bài viết này của tôi mà thôi! Thưa đó là mặt trái của ngày Lễ Mẹ mà tôi sắp sửa nêu lên đây!

Tôi có dịp đọc được thật nhiều những lời cầu nguyện của anh chị em trên mục "Cầu Nguyện qua Email trên trang mạng của Thanhlinh.net" nên tôi biết có rất nhiều ngươì hiếm muộn và đang cầu khẩn van xin khẩn thiết lắm! Tuy dù có nhiều người cũng vừa mới cươí nhau đây thôi, nhưng cũng có vẻ không thể chịu đựng nổi vì chưa thấy dấu hiệu gì!? Còn những người đã lấy nhau nhiều năm trời thì tôi rất thông cảm cho sự thiêú thốn không con này! Nhưng ngoài sự cầu nguyện khẩn thiết này, không hiểu anh chị em này, có suy nghĩ chín chắn chức phận thiêng liêng khi được làm mẹ hay không??? Thưa không phải vì thấy thiên hạ họ có con, rồi mình cũng muốn có con, cho vui cửa vui nhà đâu! Chức phận làm mẹ đòi hỏi rất nhiều bổn phận và trách nhiệm thưa anh chị em! Còn những người trẻ có cuộc sống cuồng dâm thác loạn thì tôi xin miễn không bàn đến, vì những người này họ còn ăn chưa no lo chưa có tới, chỉ phung phí tiền của, cuả mẹ cha mà ăn chơi trác táng???

Tôi được biết cũng trong caí ngày này, khi mà hầu hết những người mẹ cố gắng vui vẻ với những gì mà gia đình tổ chức thết đãi cho, nhưng xin được hỏi bao nhiêu ngươì mẹ và người cha thật sự có được sự vui và hạnh phúc mà trong tận tâm khảm hay trong dạ là được vui thật sự với cái hạnh phúc hiện tại của mình, mà không phân vân nghĩ ngợi đến những gì mà thuở xa xưa cả hai ông bà có những nỗi đau đến quặn đau, như trong trái tim thịt kia cũng có những vết rạn nứt nay đã được lành lặn và trở thành vết sẹo sâu hoắm, nhưng có phải vết sẹo sâu hoắm kia vẫn còn hiện rất rõ trong ký ức, của một trái tim rất chân thật không biết dối trá!? Có phải vết nứt kia tạm thời chúng có thể ngủ yên khi ta không động tới hay sờ tới, nhưng chỉ cần có những ngày tháng năm nào đó, hay hằng năm vào đúng dịp Lễ, chúng sẽ cho ta trở lại cái quá khứ quái ác kia, với những năm tháng của nuối tiếc, ân hận, đau khổ, và da diết lắm đó! Có ai trong chúng ta đã vô tình hay cố ý ở cái thuở còn gọi là đắm chìm trong ngọn lửa của yêu thương của nhục dục, mà làm cha hay làm mẹ của biết bao nhiêu những đứa con không được thừa nhận? Hay tạo ra biết bao nhiêu những đứa con mà trong tờ khai sinh được để là con của ông vô danh?? Mà tình trạng này vẫn cứ tiếp diễn xảy ra, bằng chứng rằng chúng ta trên toàn khắp thế giới ngày nay đã có biết bao nhiêu đứa trẻ mà cha mẹ chúng sau khi hoan lạc, thoả mãn, đã vô trách nhiệm để con lại cho xã hội nuôi chúng. May cho những đứa trẻ còn có ngươì tìm thấy mà đem lại cho những cô nhi viện họ nuôi, nhưng còn vô số những đứa trẻ bị mẹ chúng giết đi khi vừa lọt lòng mẹ. Cùng vô số bao nhiêu những đứa trẻ cũng bị mẹ cha chúng quyết định không cho chúng chào đời vì hành vi vô trách nhiệm đó! Có phải nhiều lắm phải không thưa anh chị em?? Nên vào những ngày Lễ này hằng năm, xin tất cả anh chị em, cũng nhớ đến những đứa trẻ vô gia cư, không tình yêu thương của cha mẹ, không một nơi có thể nương tựa, vì cha mẹ chúng đã bỏ chúng bơ vơ cù bơ cù bất, mà biết đâu hay có thể con của chúng ta cũng thuộc trong số đó!!???

Tình trạng xã hội của ngày xưa cũng như ngày nay, chúng ta thường đổ lỗi cho người khác nhiều lắm! Nhưng không bao giờ nhận là mình lầm lỗi cả! Để không cảm thấy lương tâm cắn rứt, không việc gì thành mà chỉ có một ngươì mang tội, còn người kia dứt dạt bỏ đi và không nhận là mình làm nên tội. Một người thì không thể làm ra con được, thưa có đúng không!?? Tại sao khi cả hai đồng ý làm chuyện đó rồi thì cả hai lại không chấp nhận kết quả của việc mình làm??? Chẳng lẽ chúng ta lại khờ khạo đến độ như là một chuyện khù khờ có thể tin được ở vào caí thời xa xưa mà con gaí tin là khi nắm tay của một ngươì nam là sẽ có bầu?? Và cô ta về nhà khóc một cách thật sự sợ hãi vì nghĩ mình là con gái hư để cho con trai nắm tay, vì được cha mẹ và ngươì lớn thường ngăm đe và cấm ngặt các cô các cậu phải ở khoảng cách thật xa chứ không được lại gần, mà gần đến độ cho trai nắm tay có bầu là phải lắm rồi, còn kêu ca khóc lóc thảm thiết lắm chi!??? Đấy là thời xưa khi mà chữ Nhân, Nghiã, Lễ, Trí, Tín, còn được giữ gìn, chứ đến thời đại của ngày nay thì hình như ít ai biết, cần, để mà giữ gìn nữa!????

Lậy Mẹ Maria yêu dấu của chúng con ơi! Ngày Mother's Day của năm nay, chúng con là hết thảy là con caí tội lỗi vô cùng của Mẹ, cũng xin được chúc Mẹ một ngày Lễ thật vui vẻ, hạnh phúc bên đàn con không được lành mạnh này! Vì chúng con đứa thì sứt môi, đứa thì ghẻ phong, đứa thì bệnh hoạn, đứa thì hoang đàng, thác loạn, điên cuồng, với xã hội mà của cải vật chất, danh lợi, quyền hành, là trên hết, là được đặt lên hàng đầu của cuộc sống. Xin giúp chúng con luôn biết ăn năn, sám hối, nguyện cầu, để cuộc đời chúng con biết dừng lại những đam mê không mang lại cho chúng con hạnh phúc muôn đời. Chúng con rất may mắn là còn có Mẹ để bênh vực cho những đứa con tội lỗi luôn sống trong nhuốc nhơ, biết chạy đến Mẹ, ở những ngày cuối đời tàn của chúng con. Xin Mẹ bênh vực cho những đứa con què quặt vô cùng sứt mẻ của Mẹ trước Toà Chúa, cho chúng con Mẹ nhé! Vạn sự chúng con chỉ biết cậy dựa và trông cậy vào Mẹ nữa thôi! Ngoài Mẹ ra chúng con là những đứa con đáng bị Thiên Chúa quẳng vào lửa đời đời Mẹ ơi!!!!