Thật vậy! Tình Yêu Thiên Chúa thật bao la và vĩ đại xiết là dường bao. Không có lời nào có thể tả xiết được. Không một lời nào có thể tôn vinh Thiên Chúa cho đủ. Chẳng có một ngôn từ nào của con người có thể xứng đáng dâng lên Thiên Chúa cho tương xứng những gì Ngài luôn ban cho con người nhân loại của chúng ta. Từng giây từng phút trong cuộc đời; từng nhịp đập của trái tim; từng dòng máu luân lưu trong cơ thể để nuôi sống thân xác của chúng ta, v.v..... Không cảm tạ Thiên Chúa của chúng ta sao đặng, khi mà mới vừa đêm hôm qua đây thôi! Cả hai mẹ con tôi đã trải qua một thời gian rất khủng hoảng vì tiếng kêu cứu của chồng tôi.
Tôi và cháu trai tôi đang ở dưới lầu. Tôi thì đang gõ cọc cạch trên máy computer; cháu trai tôi đang học và làm bài. Tôi nghe tiếng chồng tôi gọi, thoạt đầu nghe cũng lớn nhưng âm thanh không được rõ rệt, tưởng ông gọi tôi đi ngủ vì đã quá 11g đêm. Tôi bảo ông mình còn phải chờ con gái về để mở cửa cho nó nữa chứ! Cháu gái lớn chúng tôi đang làm y tá trong một trung tâm y khoa và suốt cả ngày cháu phải phụ mấy ca mổ nên được báo là cháu sẽ về rất trễ. Không thấy chồng tôi trả lời nhưng nghe tiếng di chuyển thuỳnh thuỵch rất chậm của ông và tiếp sau đó là tiếng kêu cầu cứu của ông nghe sao thất thanh quá!. Tôi liền ba chân bốn cẳng phóng lên lầu, kịp lúc chồng tôi như muốn ngã quỵ. Thấy mặt của ông tái và trắng nhợt như người chết rồi vậy!. Quá hoảng tôi liền kêu cháu trai lên giúp tôi một tay để cho ông nằm xuống thẳng thóm trên thảm. Nhưng cháu lên không kịp vì lúc bấy giờ sức nặng của ông trên 150 lbs., tôi để ông nhẹ nhàng xuống không nổi cho nên đầu ông có đập nhẹ trên sàn nhưng không hề hấn gì.
Tôi nhờ cháu trai lấy liền ngay cho tôi ly nước lọc và viên aspirin để giúp cho mạch máu nông ra nhờ đó máu vẫn có thể di chuyển vào tim và vào được não bộ. Sau khi cho ông uống được trôi viên thuốc asspirin, tôi bảo cháu lấy ngay cho tôi cái máy đo áp huyết xem con số có thấp quá hay cao quá, để tôi sẽ gọi ngay cho nhân viên cấp cứu đến và chở ông vào nhà thương. Sau khi đo hai lần liền thì thấy áp huyết của ông bình thường, 2 số đều ở trong mức trung bình. Nhịp tim thì không đến nỗi thấp vì ông đang trong tình trạng hôn mê nhẹ và cơ thể không cử động. Đầu và trán thì vã cả mồ hôi và quần thì bị ướt vì tè ra quần trong lúc hôn mê, khi mà bộ não đang bị chấn động không còn có thể kiểm soát được việc làm của cơ thể.
Nhưng rất may mắn, chỉ vài phút thì chồng tôi ông đã hoàn tỉnh chắc nhờ nằm xuống đất mà máu có thể lên được trên đầu trở lại. Hỏi ông vài câu xem ông có trả lời được rõ ràng hay không? Xem mặt ông có bị méo đi không? Cơ thể tay chân có lạnh cóng và cử động được không? Vì đây là những triệu chứng của tai biến mạch máu não (stroke). Nếu có thì tôi phải gọi ngay cho 911 (nhân viên cấp cứu) đưa liền chồng tôi vào bệnh viện để kịp thời cứu chữa; vì càng để lâu thì bộ não sẽ bị hư luôn và sẽ bị liệt hoàn toàn. Sự mau hay chậm trễ chữa trị là kết quả của sự mau chóng hay chậm trễ trong thời gian chờ hồi phục. Nhưng may quá, cảm tạ Chúa nhân lành, chồng tôi không bị sao cả! Chỉ là chắc tại bị no hơi; máu dồn xuống bao tử nhiều nên bị ngất xỉu vậy thôi! Nhưng để chắc ăn tôi đã chở chồng tôi đến trung tâm y khoa sáng sớm hôm sau để được bác sĩ khám và chẩn bệnh xem ông đã bị triệu chứng gì?. Kết quả cho biết là chồng tôi mọi thứ rất bình thường từ áp huyết cho đến làm điện tâm đồ (EKG), và được giới thiệu đến bác sĩ chuyên môn về óc (neurologist), xem thử lý do vì sao chồng tôi bị tiểu ra quần mà không hay biết.
Thưa anh chị em! Quả thật cuộc sống của chúng ta đây xem ra sức khoẻ và sự bình an của ngày lại ngày là quan trọng nhất, được Chúa thương yêu tác tạo và dựng nên. Khi chứng kiến có người nhà bị bệnh tật, nằm một chỗ, cử động có giới hạn, lúc bấy giờ chúng ta mới thấy được rằng có tiền thật nhiều để trong nhà băng, đất đai cò bay thẳng cánh, quyền hành, tất cả chẳng nghĩa lý gì!. Con người bình thường Chúa ban cho ngày ăn chỉ được có 3 bữa cơm là cùng. Ăn thêm chỉ làm cho chúng ta thêm bệnh tật và chết sớm. Cần mái che thì sao cũng được, miễn sao chúng ta có được chỗ để che nắng che mưa. Nhà sàn cũng như nhà trệt; nhà mái lá vách đất cũng sống qua ngày thôi!. Chung cư cũng như nhà di động (mobil home). Nhà mua hay nhà mướn cốt ý là để cho chúng ta có chỗ ở là hạnh phúc lắm rồi!. Chứ cả đời chúng ta cứ mải bon chen, 1 nhà không đủ phải tranh thủ cho được 2 nhà? Nhà một tầng chưa đủ, phải cầy đêm cầy ngày cho thành 2 tầng mà làm chi?. Con thì bỏ cho người làm trông nom không người dậy dỗ, lớn thành mất dậy và là thành phần bất hảo của xã hội và gia đình. Vợ chồng vì tham lam tiền của nên đem nhau ra tòa ly dị; gia đình tan vỡ; con cái bất trị và vào băng đảng, v.v..... Hạnh phúc của một gia đình chỉ cần đòi hỏi ở tình thương yêu của cả vợ lẫn chồng là nền tảng hạnh phúc được xây trên đá. Chúng ta thử nhìn xem gia đình Thánh Gia như thế nào, mà các Ngài giữ được hạnh phúc như thế? Nhà thì vách đất thật chật hẹp và thật nghèo nàn. Các Ngài đã sống suốt cuộc đời của mình qua sự Xin Vâng và hoàn toàn tín thác vào Thiên Chúa Cha và Thánh Thần. Gương của gia đình Thánh Gia nếu chúng ta bắt chước theo và thi hành thì không thể nào sai được, và hạnh phúc luôn được Thiên Chúa chúc lành.
Hôm nay đây nơi căn nhà thân yêu này, tuy rằng chúng tôi giầu thì không giầu, mà nghèo thì không nghèo, nhưng thật cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng tôi hằng ngày dùng đủ; vợ chồng con cái yêu thương và lo lắng cho nhau, nhất là sau một cú chết giả hết hồn của chồng tôi. Trước đây anh làm cho tôi mất cảm tình với anh bao nhiêu thì nay tôi cảm thấy anh là một người chồng rất dễ thương và rất dễ yêu biết là dường nào! Bởi sự thật thì cả gia đình tôi đều cần đến anh; thiếu vắng anh sẽ là một mất mát vô cùng lớn và sẽ là sự khủng hoảng mà gia đình chúng tôi sẽ gặp phải. Tôi thì chẳng biết một sự việc gì trong nhà. Từ xưa đến nay mọi việc trong nhà đều do một tay anh quán xuyến; còn tôi chỉ biết đi làm rồi về nhà cơm nước thế thôi! Các con tôi thì tuổi còn nhỏ và còn đang đi học. Cháu nào cũng ăn chưa no lo chưa có tới, đành đoạn nào Chúa lại gọi anh ra đi bất ngờ như thế được!??. Tôi thiết nghĩ Chúa còn chờ đợi anh cho một chương trình gì đó trong tương lai mà anh chưa có thể ra đi bây giờ được! Vì anh là một con người đầy nhiệt tình, nhiệt huyết, và có một trái tim rất lớn. Anh còn đang học lớp giáo lý tân tòng còn chưa xong nữa mà!.
Cảm tạ Thiên Chúa rất nhân lành và luôn yêu thương của chúng con! Hôm nay là ngày Sinh Nhật của chồng con, mà tưởng chừng như anh sẽ ra đi mãi mãi và sẽ biến mất trong cuộc đời của con và của các con của con. Ôi lậy Chúa! Thật không còn lời cảm tạ nào cho tương xứng với những gì Chúa ban cho gia đình chúng con; trước, nay, và mãi mãi. Con mong ước Chúa cũng ban cho mọi gia đình anh chị em chúng con có được sức khỏe, bình an, và tràn đầy tình yêu của Chúa; để được Chúa luôn hiện hữu trong mái nhà và trong trái tim của chúng con. Dậy chúng con biết sống một cuộc sống lành mạnh và thương yêu. Luôn biết chia sẻ và thông cảm. Biết hy sinh và tha thứ cho nhau, để cùng đích trong ngày sau hết là tất cả chúng con cùng được Chúa thưởng ban cho Nước Trời, Nơi mà hạnh phúc sẽ là muôn đời. Amen.
Tôi và cháu trai tôi đang ở dưới lầu. Tôi thì đang gõ cọc cạch trên máy computer; cháu trai tôi đang học và làm bài. Tôi nghe tiếng chồng tôi gọi, thoạt đầu nghe cũng lớn nhưng âm thanh không được rõ rệt, tưởng ông gọi tôi đi ngủ vì đã quá 11g đêm. Tôi bảo ông mình còn phải chờ con gái về để mở cửa cho nó nữa chứ! Cháu gái lớn chúng tôi đang làm y tá trong một trung tâm y khoa và suốt cả ngày cháu phải phụ mấy ca mổ nên được báo là cháu sẽ về rất trễ. Không thấy chồng tôi trả lời nhưng nghe tiếng di chuyển thuỳnh thuỵch rất chậm của ông và tiếp sau đó là tiếng kêu cầu cứu của ông nghe sao thất thanh quá!. Tôi liền ba chân bốn cẳng phóng lên lầu, kịp lúc chồng tôi như muốn ngã quỵ. Thấy mặt của ông tái và trắng nhợt như người chết rồi vậy!. Quá hoảng tôi liền kêu cháu trai lên giúp tôi một tay để cho ông nằm xuống thẳng thóm trên thảm. Nhưng cháu lên không kịp vì lúc bấy giờ sức nặng của ông trên 150 lbs., tôi để ông nhẹ nhàng xuống không nổi cho nên đầu ông có đập nhẹ trên sàn nhưng không hề hấn gì.
Tôi nhờ cháu trai lấy liền ngay cho tôi ly nước lọc và viên aspirin để giúp cho mạch máu nông ra nhờ đó máu vẫn có thể di chuyển vào tim và vào được não bộ. Sau khi cho ông uống được trôi viên thuốc asspirin, tôi bảo cháu lấy ngay cho tôi cái máy đo áp huyết xem con số có thấp quá hay cao quá, để tôi sẽ gọi ngay cho nhân viên cấp cứu đến và chở ông vào nhà thương. Sau khi đo hai lần liền thì thấy áp huyết của ông bình thường, 2 số đều ở trong mức trung bình. Nhịp tim thì không đến nỗi thấp vì ông đang trong tình trạng hôn mê nhẹ và cơ thể không cử động. Đầu và trán thì vã cả mồ hôi và quần thì bị ướt vì tè ra quần trong lúc hôn mê, khi mà bộ não đang bị chấn động không còn có thể kiểm soát được việc làm của cơ thể.
Nhưng rất may mắn, chỉ vài phút thì chồng tôi ông đã hoàn tỉnh chắc nhờ nằm xuống đất mà máu có thể lên được trên đầu trở lại. Hỏi ông vài câu xem ông có trả lời được rõ ràng hay không? Xem mặt ông có bị méo đi không? Cơ thể tay chân có lạnh cóng và cử động được không? Vì đây là những triệu chứng của tai biến mạch máu não (stroke). Nếu có thì tôi phải gọi ngay cho 911 (nhân viên cấp cứu) đưa liền chồng tôi vào bệnh viện để kịp thời cứu chữa; vì càng để lâu thì bộ não sẽ bị hư luôn và sẽ bị liệt hoàn toàn. Sự mau hay chậm trễ chữa trị là kết quả của sự mau chóng hay chậm trễ trong thời gian chờ hồi phục. Nhưng may quá, cảm tạ Chúa nhân lành, chồng tôi không bị sao cả! Chỉ là chắc tại bị no hơi; máu dồn xuống bao tử nhiều nên bị ngất xỉu vậy thôi! Nhưng để chắc ăn tôi đã chở chồng tôi đến trung tâm y khoa sáng sớm hôm sau để được bác sĩ khám và chẩn bệnh xem ông đã bị triệu chứng gì?. Kết quả cho biết là chồng tôi mọi thứ rất bình thường từ áp huyết cho đến làm điện tâm đồ (EKG), và được giới thiệu đến bác sĩ chuyên môn về óc (neurologist), xem thử lý do vì sao chồng tôi bị tiểu ra quần mà không hay biết.
Thưa anh chị em! Quả thật cuộc sống của chúng ta đây xem ra sức khoẻ và sự bình an của ngày lại ngày là quan trọng nhất, được Chúa thương yêu tác tạo và dựng nên. Khi chứng kiến có người nhà bị bệnh tật, nằm một chỗ, cử động có giới hạn, lúc bấy giờ chúng ta mới thấy được rằng có tiền thật nhiều để trong nhà băng, đất đai cò bay thẳng cánh, quyền hành, tất cả chẳng nghĩa lý gì!. Con người bình thường Chúa ban cho ngày ăn chỉ được có 3 bữa cơm là cùng. Ăn thêm chỉ làm cho chúng ta thêm bệnh tật và chết sớm. Cần mái che thì sao cũng được, miễn sao chúng ta có được chỗ để che nắng che mưa. Nhà sàn cũng như nhà trệt; nhà mái lá vách đất cũng sống qua ngày thôi!. Chung cư cũng như nhà di động (mobil home). Nhà mua hay nhà mướn cốt ý là để cho chúng ta có chỗ ở là hạnh phúc lắm rồi!. Chứ cả đời chúng ta cứ mải bon chen, 1 nhà không đủ phải tranh thủ cho được 2 nhà? Nhà một tầng chưa đủ, phải cầy đêm cầy ngày cho thành 2 tầng mà làm chi?. Con thì bỏ cho người làm trông nom không người dậy dỗ, lớn thành mất dậy và là thành phần bất hảo của xã hội và gia đình. Vợ chồng vì tham lam tiền của nên đem nhau ra tòa ly dị; gia đình tan vỡ; con cái bất trị và vào băng đảng, v.v..... Hạnh phúc của một gia đình chỉ cần đòi hỏi ở tình thương yêu của cả vợ lẫn chồng là nền tảng hạnh phúc được xây trên đá. Chúng ta thử nhìn xem gia đình Thánh Gia như thế nào, mà các Ngài giữ được hạnh phúc như thế? Nhà thì vách đất thật chật hẹp và thật nghèo nàn. Các Ngài đã sống suốt cuộc đời của mình qua sự Xin Vâng và hoàn toàn tín thác vào Thiên Chúa Cha và Thánh Thần. Gương của gia đình Thánh Gia nếu chúng ta bắt chước theo và thi hành thì không thể nào sai được, và hạnh phúc luôn được Thiên Chúa chúc lành.
Hôm nay đây nơi căn nhà thân yêu này, tuy rằng chúng tôi giầu thì không giầu, mà nghèo thì không nghèo, nhưng thật cảm tạ Thiên Chúa đã ban cho chúng tôi hằng ngày dùng đủ; vợ chồng con cái yêu thương và lo lắng cho nhau, nhất là sau một cú chết giả hết hồn của chồng tôi. Trước đây anh làm cho tôi mất cảm tình với anh bao nhiêu thì nay tôi cảm thấy anh là một người chồng rất dễ thương và rất dễ yêu biết là dường nào! Bởi sự thật thì cả gia đình tôi đều cần đến anh; thiếu vắng anh sẽ là một mất mát vô cùng lớn và sẽ là sự khủng hoảng mà gia đình chúng tôi sẽ gặp phải. Tôi thì chẳng biết một sự việc gì trong nhà. Từ xưa đến nay mọi việc trong nhà đều do một tay anh quán xuyến; còn tôi chỉ biết đi làm rồi về nhà cơm nước thế thôi! Các con tôi thì tuổi còn nhỏ và còn đang đi học. Cháu nào cũng ăn chưa no lo chưa có tới, đành đoạn nào Chúa lại gọi anh ra đi bất ngờ như thế được!??. Tôi thiết nghĩ Chúa còn chờ đợi anh cho một chương trình gì đó trong tương lai mà anh chưa có thể ra đi bây giờ được! Vì anh là một con người đầy nhiệt tình, nhiệt huyết, và có một trái tim rất lớn. Anh còn đang học lớp giáo lý tân tòng còn chưa xong nữa mà!.
Cảm tạ Thiên Chúa rất nhân lành và luôn yêu thương của chúng con! Hôm nay là ngày Sinh Nhật của chồng con, mà tưởng chừng như anh sẽ ra đi mãi mãi và sẽ biến mất trong cuộc đời của con và của các con của con. Ôi lậy Chúa! Thật không còn lời cảm tạ nào cho tương xứng với những gì Chúa ban cho gia đình chúng con; trước, nay, và mãi mãi. Con mong ước Chúa cũng ban cho mọi gia đình anh chị em chúng con có được sức khỏe, bình an, và tràn đầy tình yêu của Chúa; để được Chúa luôn hiện hữu trong mái nhà và trong trái tim của chúng con. Dậy chúng con biết sống một cuộc sống lành mạnh và thương yêu. Luôn biết chia sẻ và thông cảm. Biết hy sinh và tha thứ cho nhau, để cùng đích trong ngày sau hết là tất cả chúng con cùng được Chúa thưởng ban cho Nước Trời, Nơi mà hạnh phúc sẽ là muôn đời. Amen.