Ôi, đã bao nhiêu lần xưng tội mà lần này con cảm thấy rất lạ. Con đã cảm nghiệm tình thương của chúa trong bí tích hòa giải.

Trong những lần xưng tội trước (kể cả những dịp tĩnh tâm tháng hay tĩnh tâm năm), quả là một hình khổ cho con khi xét mình. Có lúc thì thấy những tội của mình nhưng lại sợ hãi không dám xưng và lấy lý do để bào chữa cho tội lỗi đó; có lúc lại thấy mình không có tội gì nên không muốn xưng, nhưng lại áy náy và lại phải xét mình loa qua để xưng cho xong chuyện. Mỗi lần tĩnh tâm năm con phải chuẩn bị trước cả mấy ngày lúc đó mới can đảm để xưng tội nhưng khi đến tòa giải tội con phải gồng mình lên và phải xin ơn Chúa Thánh Thần để con khỏi run, khỏi sợ hãi.

Nhưng lần này lại khác, chúng con không được biết trước ngày xưng tội, con cứ nghĩ rằng ngày thứ 6 hoặc thứ 7 mới xưng nên không chuẩn bị gì cả. Thế mà chiều ngày thứ 2 của tuần Linh thao, cha bảo là dành một buổi chiều để xét mình. Trong con lúc đó con cũng chẳng thấy gì là sợ hãi. Khi ngồi xét mình, con thấy rõ những tội con phạm từ lúc nhỏ cho tới giờ. Con đã ghi ra và xưng tội một cách nhẹ nhàng, cả những tội khiến con hổ thẹn mà từ trước tới nay con không dám xưng. Lại nữa một điều làm con ngạc nhiên hơn nữa là khi xưng, con đã chuẩn bị tâm lý để trả lời những câu hỏi của cha về những tội đó, nhưng cha lại không hỏi gì. Con chờ đợi trong nỗi sợ hãi nhưng lại cảm thấy hết sức nhẹ nhàng vì những lời khuyên đầy thánh thiện của cha. Lúc đó con đã cảm nghiệm sự hiện diện của Chúa trong tòa giải tội.

Chính Chúa đã tha thứ cho con và Ngài đã quên hết tất cả dù con là một người xấu xa tội lỗi. Ngài đã đón nhận con như một người con đi hoang mới trở về. Ngài an ủi vỗ về con. Còn con, sau khi đã nhận được sự tha thứ của Chúa, con cũng không khóc được. Nhìn mọi người xung quanh ai cũng khóc, con cảm thấy xấu hổ với chị em, xấu hổ với Chúa. Con tự nhủ: Chúa ơi tại sao con lại không khóc được, có phải con chưa cảm nhận được sự đau khổ của Chúa không? Nhưng Chúa cũng không trả lời. Chúa vẫn làm thinh. Và điều đó làm con áy náy. Con đã đến gặp cha và cha bảo với con rằng: “Đó là Chúa đã ban cho con niềm vui, niềm vui còn cao cả hơn nỗi buồn”. Con phải cảm ơn Chúa chứ!” Thế là mọi áy náy của con được giải tỏa.

Nhiều khi trong cuộc sống, Chúa ban cho con ân huệ nhưng con chẳng nhận ra. Con còn phàn nàn Chúa. Bây giờ con đã nhận ra rằng: “Được xưng thú tội lỗi là một ân huệ”

Con tạ ơn Chúa.