Nghĩ Về Mùa Xuân Mới Mậu Tý 2008
Những ngày cuối năm, miền Bắc với cái giá lạnh dưới 10 độ đã làm cho mọi hoạt động như nhanh hơn so với nhịp sống của ngày thường. Trên phố, người đi đường trong những ngày cuối năm, dưới cơn mưa phùn gió rét đều mang chung trong mình một tâm trạng muốn thu xếp xong xuôi, ổn định mọi công việc để chào đón một mùa xuân mới. Tôi! Một đệ tử mới tập sống đời dâng hiến được cho phép về nhà cũng mang chung một tâm trạng nao nao lòng sao ấy?
Chưa đầy một tuần nữa là năm cũ sẽ qua. Tôi đang trên con đường ra sân ga để lên tàu. Trên đường ray, từng con tàu cặp bến là mỗi lần mang lại niềm vui. Người thân được gặp lại gia đình trong hơi ấm của sự đoàn tu, đã làm tan đi nỗi chờ đợi nhớ nhung từng ngày. Niềm vui trong lòng của từng người, của nhiều gia đình, đã làm tan đi khí trời lạnh lẽo.
Ngồi trên tàu, tôi thật hạnh phúc và cảm thấy ấm áp hơn, khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc gặp lại người thân. Nhất là khi bản thân được tận mắt chứng kiến cảnh tượng gặp gỡ xum họp làm xao xuyến lòng người. Tôi đang bâng khuâng hạnh phúc chứng kiến niềm vui của sự đoàn tụ. Bỗng tiếng còi báo hiệu giờ rời ga của đoàn tàu, một lần nữa tôi giật mình nghĩ đến sự đoàn tụ của mình.
Trong những ngày đi tàu trên đường về, lòng tôi thấy thời gian như được rút ngắn lại và vui tươi hẳn lên, đối với một người vừa đi theo tiếng gọi của tình yêu như tôi. Năm nay, dưới sự cho phép của Bề Trên, tôi được về nhà thăm gia đình như một chứng nhân của Thiên Chúa. Tôi thầm nghĩ sự cho phép này là một điều kiện để ôn lại, để nung đốt lên, để nhớ lại mình là một người đi tu, một người dâng mình cho Thiên Chúa, cho tha nhân nhưng vẫn giữ được niềm hiếu thảo của người con, của người cháu, tuy dâng mình cho Thiên Chúa nhưng vẫn nhớ về ông bà, về cha mẹ, về những anh em những người bà con bạn ở nhà luôn đồng hành, luôn động viên giúp đỡ mình bằng niềm vui, sự ủi an, bằng lời cầu nguyện cho bản thân mình. Ngoài trời mấy con chim én thi nhau tung mình bay lượn theo từng cơn gió.
Dưới ánh nắng của bầu trời miền Nam, những cánh hoa mai đầu tiên chuẩn bị cho một mùa xuân mới chớp nở. Cái màu thanh tao của hoa mai vàng mang lại niềm vui, tô thêm sức sống cho mùa xuân. Tôi thấy mình như hạnh phúc bình an hơn cho cuộc sống dâng thân của mình. Quả vậy, trên con đường về nghỉ phép cùng gia đình mang lại niềm vui khó tả cho những người như chúng tôi.
Joseph Thanh
Giáo Xứ Hòa Giang – Long Xuyên
Mùa Xuân Mậu Tý 2008
Những ngày cuối năm, miền Bắc với cái giá lạnh dưới 10 độ đã làm cho mọi hoạt động như nhanh hơn so với nhịp sống của ngày thường. Trên phố, người đi đường trong những ngày cuối năm, dưới cơn mưa phùn gió rét đều mang chung trong mình một tâm trạng muốn thu xếp xong xuôi, ổn định mọi công việc để chào đón một mùa xuân mới. Tôi! Một đệ tử mới tập sống đời dâng hiến được cho phép về nhà cũng mang chung một tâm trạng nao nao lòng sao ấy?
Chưa đầy một tuần nữa là năm cũ sẽ qua. Tôi đang trên con đường ra sân ga để lên tàu. Trên đường ray, từng con tàu cặp bến là mỗi lần mang lại niềm vui. Người thân được gặp lại gia đình trong hơi ấm của sự đoàn tu, đã làm tan đi nỗi chờ đợi nhớ nhung từng ngày. Niềm vui trong lòng của từng người, của nhiều gia đình, đã làm tan đi khí trời lạnh lẽo.
Ngồi trên tàu, tôi thật hạnh phúc và cảm thấy ấm áp hơn, khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình lúc gặp lại người thân. Nhất là khi bản thân được tận mắt chứng kiến cảnh tượng gặp gỡ xum họp làm xao xuyến lòng người. Tôi đang bâng khuâng hạnh phúc chứng kiến niềm vui của sự đoàn tụ. Bỗng tiếng còi báo hiệu giờ rời ga của đoàn tàu, một lần nữa tôi giật mình nghĩ đến sự đoàn tụ của mình.
Trong những ngày đi tàu trên đường về, lòng tôi thấy thời gian như được rút ngắn lại và vui tươi hẳn lên, đối với một người vừa đi theo tiếng gọi của tình yêu như tôi. Năm nay, dưới sự cho phép của Bề Trên, tôi được về nhà thăm gia đình như một chứng nhân của Thiên Chúa. Tôi thầm nghĩ sự cho phép này là một điều kiện để ôn lại, để nung đốt lên, để nhớ lại mình là một người đi tu, một người dâng mình cho Thiên Chúa, cho tha nhân nhưng vẫn giữ được niềm hiếu thảo của người con, của người cháu, tuy dâng mình cho Thiên Chúa nhưng vẫn nhớ về ông bà, về cha mẹ, về những anh em những người bà con bạn ở nhà luôn đồng hành, luôn động viên giúp đỡ mình bằng niềm vui, sự ủi an, bằng lời cầu nguyện cho bản thân mình. Ngoài trời mấy con chim én thi nhau tung mình bay lượn theo từng cơn gió.
Dưới ánh nắng của bầu trời miền Nam, những cánh hoa mai đầu tiên chuẩn bị cho một mùa xuân mới chớp nở. Cái màu thanh tao của hoa mai vàng mang lại niềm vui, tô thêm sức sống cho mùa xuân. Tôi thấy mình như hạnh phúc bình an hơn cho cuộc sống dâng thân của mình. Quả vậy, trên con đường về nghỉ phép cùng gia đình mang lại niềm vui khó tả cho những người như chúng tôi.
Joseph Thanh
Giáo Xứ Hòa Giang – Long Xuyên
Mùa Xuân Mậu Tý 2008