Theo tin Tòa Thánh, tại đền thờ Thánh Phêrô, Thứ bảy, ngày 7 tháng 12 năm 2024, Đức Giáo Hoàng đã cử hành nghi thức tấn phong Hồng Y cho 21 vị giáo phẩm, nâng con số Hồng Y đoàn lên đến trên 250 vị trong đó có hơn 140 vị sẽ có quyền bỏ phiếu bầu tân giáo hoàng sắp tới. Trong buổi lễ long trọng này, Đức Phanxicô đã có bài chia sẻ rất cảm kích sau đây với các tân Hồng Y:



Chúng ta hãy suy gẫm một chút về câu chuyện trong Tin Mừng: Chúa Giêsu lên Giêrusalem. Tuy nhiên, đó không phải là việc bước lên vinh quang thế gian mà là bước lên vinh quang của Thiên Chúa, điều này đòi hỏi Người phải xuống vực thẳm của sự chết. Tại Thành Thánh, Người sẽ chết trên thập giá để phục hồi sự sống cho chúng ta. Ngược lại, Giacôbê và Gioan lại tưởng tượng ra một số phận khác cho Thầy của họ, vì vậy họ xin Người hai chỗ danh dự: “Xin cho chúng con được ngồi, một người bên hữu và một người bên tả Thầy, trong vinh quang của Thầy” (Mc 10:37).

Tin Mừng làm nổi bật sự tương phản ấn tượng này: Chúa Giêsu đang đi trên con đường dốc khó khăn dẫn Người đến Đồi Canvê, trong khi các tông đồ đang nghĩ đến con đường dốc bằng phẳng của Đấng Mêxia chiến thắng. Chúng ta không nên bị sốc vì điều này, nhưng hãy khiêm nhường lưu ý rằng – để nói như Manzoni – “đó là sự bất nhất của trái tim con người” (The Betrothed, Ch. 10). Đây là cách thực hiện.

Điều tương tự cũng có thể xảy ra với chúng ta: trái tim chúng ta có thể đi lạc, khiến chúng ta bị lóa mắt bởi sự quyến rũ của danh tiếng, sự quyến rũ của quyền lực, bởi lòng nhiệt thành quá mức của con người đối với Chúa. Đó là lý do tại sao chúng ta cần nhìn vào bên trong, đứng trước Chúa trong sự khiêm nhường và trước chính mình trong sự chân thành, và tự hỏi: Trái tim tôi đang hướng đến đâu? Trái tim tôi đang hướng đến đâu ngày hôm nay? Nó hướng đến đâu? Có lẽ tôi đã đi sai đường? Như Thánh Augustinô đã cảnh cáo chúng ta: “Tại sao lại đi theo những con đường trống rỗng chỉ khiến bạn lạc lối? Hãy trở về với Chúa. Người đang chờ đợi. Nhưng trước tiên, hãy trở về với chính trái tim mình, vì ở đó có hình ảnh của Chúa. Chúa Kitô ngự trong con người bên trong, và trong con người bên trong, bạn được đổi mới theo hình ảnh của Chúa” (Bình luận về Tin Mừng Gioan, XVIII, 10).

Để trở về cùng con đường với Chúa Giêsu, chúng ta cần trở về với trái tim. Hôm nay, theo một cách đặc biệt, tôi muốn nói với anh em, những người anh em thân mến đang được phong làm Hồng Y: Hãy cố gắng hết sức để bước đi trên con đường của Chúa Giêsu. Điều này có nghĩa là gì?

Bước đi trên con đường của Chúa Giêsu trước hết có nghĩa là trở về với Người và đặt Người trở lại vị trí trung tâm của mọi sự. Đôi khi, trong đời sống thiêng liêng và hoạt động mục vụ của mình, chúng ta có nguy cơ tập trung vào những gì là phụ và quên mất điều cốt yếu. Quá thường xuyên, những thứ thứ yếu thay thế những gì là cần thiết, vẻ bề ngoài làm lu mờ những gì thực sự quan trọng. Chúng ta lao vào những hoạt động mà chúng ta cho là cấp bách, mà không đi vào trọng tâm của vấn đề. Thay vào đó, chúng ta nên liên tục trở về với trung tâm, với những gì là cơ bản, và từ bỏ mọi thứ thừa thãi, để mặc lấy Chúa Kitô. (x. Rm 13:14). Chính hạn từ “Hồng Y” nhắc nhở chúng ta về điều này, vì nó ám chỉ đến bản lề được lắp vào để bảo vệ, hỗ trợ và tăng cường một cánh cửa. Anh em thân mến: Chúa Giêsu là chỗ dựa đích thực của chúng ta, là “trọng tâm” của công việc phục vụ, là “điểm chính” định hướng cho toàn bộ cuộc sống của chúng ta.

Đi trên con đường của Chúa Giêsu cũng có nghĩa là nuôi dưỡng niềm đam mê gặp gỡ. Chúa Giêsu không bao giờ đi một mình; mối quan hệ của Người với Chúa Cha không cô lập Người khỏi những hoàn cảnh và đau khổ mà Người gặp phải trên thế gian này. Ngược lại, Người đến chính là để chữa lành nhân loại bị tổn thương của chúng ta, để làm vơi đi gánh nặng trong lòng chúng ta, để tẩy sạch vết nhơ tội lỗi và phá vỡ xiềng xích nô lệ. Trên con đường của mình, Chúa đã gặp gỡ khuôn mặt của những người đang đau khổ và những người đã mất hy vọng; Người đã nâng đỡ những người ngã xuống và chữa lành những người bệnh. Con đường mà Chúa Giêsu đã đi qua đầy rẫy những khuôn mặt và câu chuyện khác nhau. Khi Người đi qua, Người đã lau khô những giọt nước mắt của những người than khóc, “chữa lành những tâm hồn tan vỡ và băng bó vết thương của họ” (x. Tv 147:3).

Những cuộc phiêu lưu trên đường đi, niềm vui khi gặp gỡ người khác, chăm sóc những người cần nhất: những điều này sẽ truyền cảm hứng cho công việc phục vụ của anh em với tư cách là Hồng Y. Những cuộc phiêu lưu trên đường đi, niềm vui khi gặp gỡ người khác, sự quan tâm đến những người cần nhất. Don Primo Mazzolari, một nhân vật vĩ đại trong giới giáo sĩ Ý, đã từng nói: “Giáo hội bắt đầu bằng việc bước đi, Giáo hội tiếp tục bằng cách bước đi. Không cần phải gõ cửa Giáo hội hay chờ đợi để được vào. Hãy bước đi và bạn sẽ tìm thấy Giáo hội; hãy bước đi và Giáo hội sẽ ở đó bên cạnh bạn; hãy tiếp tục bước đi và bạn sẽ ở trong Giáo hội” (Tempo di credere, Bologna 2010, 80-81). Chúng ta đừng quên rằng việc đứng yên sẽ hủy hoại trái tim giống như nước tù đọng là thứ đầu tiên bị ô nhiễm.

Cuối cùng, bước đi trên con đường của Chúa Giêsu có nghĩa là trở thành những người xây dựng sự hiệp thông và hiệp nhất. Trong số các môn đệ, con sâu cạnh tranh đã phá hủy sự hiệp nhất, trong khi con đường mà Chúa Giêsu đã đi dẫn Người đến Đồi Canvê. Trên thập giá, Người đã hoàn thành sứ mệnh được trao phó cho Người, để không một ai bị hư mất (x. Ga 6:39), để bức tường ngăn cách của sự thù địch (x. Ep 2:14) cuối cùng bị phá đổ, và để tất cả có thể thấy mình là con cái của cùng một Cha và là anh chị em của nhau. Vì lý do này, Chúa đang nhìn đến anh em, những người đến từ các hậu cảnh và nền văn hóa khác nhau, và đại diện cho tính Công Giáo của Giáo hội. Ngài đang kêu gọi anh em trở thành chứng nhân của tình huynh đệ, những người thợ thủ công của sự hiệp thông và những người xây dựng sự hiệp nhất. Đây chính là sứ mệnh của anh em!

Đức Thánh Phaolô VI vĩ đại, khi phát biểu trước một nhóm Hồng Y mới, đã lưu ý rằng, giống như các tông đồ, đôi khi chúng ta có thể khuất phục trước cám dỗ tạo ra sự chia rẽ, trong khi “lòng nhiệt thành theo đuổi sự hiệp nhất là dấu hiệu của những tông đồ đích thực của Chúa Kitô”. Sau đó, Đức Giáo Hoàng thánh thiện nói thêm: “Chúng ta mong muốn rằng mọi người đều cảm thấy như ở nhà trong gia đình giáo hội, rằng sẽ không có sự loại trừ hay cô lập, điều này chứng tỏ có hại cho sự hiệp nhất của chúng ta trong đức ái, hoặc những nỗ lực để một số người chiến thắng gây bất lợi cho những người khác… Chúng ta phải làm việc, cầu nguyện, chịu đau khổ và đấu tranh để làm chứng cho Chúa Kitô Phục sinh” (Diễn văn nhân dịp Công nghị, ngày 27 tháng 6 năm 1977).

Với tinh thần này, anh em thân mến, anh em sẽ tạo nên sự khác biệt, theo lời cảnh cáo của Chúa Giêsu với các tông đồ về sự cạnh tranh ăn mòn của thế gian này: “Nhưng giữa anh em thì không được như vậy” (Mc 10:43). Giống như thể Người đã nói: Hãy đến, theo Ta trên con đường của Ta, và các con sẽ khác. Hãy đến, theo Ta và các con sẽ là dấu chỉ rạng rỡ giữa một xã hội bị ám ảnh bởi vẻ bề ngoài và quyền lực. Một lần nữa, Người nói với chúng ta: “Nhưng giữa các con thì không được như vậy”. Hãy yêu thương nhau bằng tình yêu thương huynh đệ và hãy là tôi tớ của nhau, là tôi tớ của Tin Mừng.

Anh em thân mến, chúng ta hãy cùng nhau bước đi trên con đường của Chúa Giêsu; chúng ta hãy bước đi với sự khiêm nhường; chúng ta hãy bước đi với sự ngạc nhiên và chúng ta hãy bước đi với niềm vui.