Anh chị em thân mến,

Tôi vô cùng xúc động và biết ơn khi được đứng giữa anh chị em hôm nay, tại miền đất được chúc phúc này – miền đất được các tiên tri Cựu Ước ca ngợi, những người đã nhìn thấy trên những cây tuyết tùng cao vút biểu tượng của tâm hồn công chính nở rộ dưới ánh mắt cảnh giác của thiên đàng; một miền đất mà tiếng vọng của Ngôi Lời chưa bao giờ im bặt, nhưng vẫn tiếp tục kêu gọi, từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, những người khao khát mở lòng mình ra với Thiên Chúa hằng sống. Trong Tông huấn Hậu Thượng Hội đồng Giám mục Ecclesia in Medio Oriente, được ký tại Beirut năm 2012, Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã nhấn mạnh rằng “Bản chất và ơn gọi phổ quát của Giáo hội đòi hỏi Giáo hội phải đối thoại với các tín đồ của các tôn giáo khác. Tại Trung Đông, cuộc đối thoại này dựa trên những mối liên hệ tinh thần và lịch sử gắn kết Kitô hữu với Do Thái giáo và Hồi giáo. Đó là một cuộc đối thoại không chủ yếu được thúc đẩy bởi những cân nhắc thực dụng, chính trị hay xã hội, mà bởi những mối quan tâm thần học nền tảng liên quan đến đức tin” (số 19). Các bạn thân mến, sự hiện diện của các bạn hôm nay tại nơi đây, nơi những ngọn tháp và tháp chuông nhà thờ đứng cạnh nhau, nhưng cả hai đều vươn lên trời cao, minh chứng cho đức tin bền vững của vùng đất này và lòng trung thành kiên định của người dân nơi đây đối với Thiên Chúa duy nhất. Tại mảnh đất yêu dấu này, cầu mong từng hồi chuông ngân vang, từng lời kinh adhān, từng lời cầu nguyện hòa quyện thành một khúc thánh ca cao vút – không chỉ để tôn vinh Đấng Tạo Hóa nhân từ của trời đất, mà còn để dâng lên lời cầu nguyện chân thành cho hồng phúc hòa bình thần thiêng.

Trong nhiều năm, và đặc biệt trong thời gian gần đây, ánh mắt của thế giới đã đổ dồn về Trung Đông, cái nôi của các tôn giáo Abraham, quan sát hành trình gian khổ và cuộc tìm kiếm không ngừng nghỉ hồng phúc hòa bình quý giá. Đôi khi, nhân loại nhìn về Trung Đông với cảm giác lo lắng và chán nản, trước những xung đột hết sức phức tạp và dai dẳng. Tuy nhiên, giữa những cuộc đấu tranh này, chúng ta có thể tìm thấy hy vọng và sự khích lệ khi tập trung vào điều gắn kết chúng ta: tình người chung và niềm tin vào một Thiên Chúa của tình yêu thương và lòng thương xót. Trong thời đại mà sự chung sống dường như là một giấc mơ xa vời, người dân Lebanon, dù đón nhận nhiều tôn giáo khác nhau, vẫn là một lời nhắc nhở mạnh mẽ rằng nỗi sợ hãi, ngờ vực và định kiến không phải là tiếng nói cuối cùng, và sự thống nhất, hòa giải và hòa bình là điều có thể. Đó là một sứ mệnh không thay đổi trong suốt lịch sử của vùng đất yêu dấu này: làm chứng cho chân lý trường tồn rằng Kitô hữu, Hồi giáo, Druze và vô số người khác có thể chung sống và xây dựng một đất nước thống nhất bởi sự tôn trọng và đối thoại.

Sáu mươi năm trước, Công đồng Vatican II, với việc ban hành Tuyên ngôn Nostra Aetate, đã mở ra một chân trời mới cho sự gặp gỡ và tôn trọng lẫn nhau giữa người Công Giáo và người thuộc các tôn giáo khác nhau, nhấn mạnh rằng đối thoại và hợp tác thực sự bắt nguồn từ tình yêu thương - nền tảng duy nhất cho hòa bình, công lý và hòa giải. Cuộc đối thoại này, được khơi nguồn cảm hứng từ tình yêu thương thiêng liêng, nên bao gồm tất cả những người thiện chí, bác bỏ định kiến, phân biệt đối xử và đàn áp, và khẳng định phẩm giá bình đẳng của mỗi con người.

Mặc dù sứ vụ công khai của Chúa Giêsu diễn ra chủ yếu ở Galilê và Giuđêa, các sách Tin Mừng cũng kể lại những đoạn Người đến thăm vùng Thập Tỉnh – đáng chú ý nhất là vùng phụ cận Tyre và Sidon – nơi Người gặp người phụ nữ Syro-Phoenician, người có đức tin vững chắc đã thúc đẩy Người chữa lành con gái bà (x. Mc 7:24-30). Ở đây, bản thân vùng đất này không chỉ là nơi gặp gỡ đơn thuần giữa Chúa Giêsu và một người mẹ van xin; nó trở thành nơi mà sự khiêm nhường, tin tưởng và kiên trì vượt qua mọi rào cản và gặp gỡ tình yêu vô biên của Thiên Chúa, tình yêu bao trùm mọi trái tim con người. Thật vậy, đây chính là “cốt lõi của chính cuộc đối thoại liên tôn: khám phá sự hiện diện của Thiên Chúa vượt qua mọi ranh giới và lời mời gọi cùng nhau tìm kiếm Người với lòng tôn kính và khiêm nhường” [1].

Nếu Lebanon nổi tiếng với những cây tuyết tùng hùng vĩ, thì cây ô liu cũng là nền tảng cho di sản của nó. Cây ô liu không chỉ tô điểm cho không gian chúng ta tụ họp hôm nay, mà còn được tôn kính trong các văn bản thiêng liêng của Kitô giáo, Do Thái giáo và Hồi giáo, là biểu tượng vượt thời gian của sự hòa giải và hòa bình. Tuổi thọ cao và khả năng sinh trưởng đáng kinh ngạc của nó ngay cả trong những môi trường khắc nghiệt nhất tượng trưng cho sự bền bỉ và hy vọng, phản ảnh cam kết kiên định cần thiết để nuôi dưỡng sự chung sống hòa bình. Từ cây này, dầu chữa lành tuôn chảy – một loại dầu xoa dịu vết thương thể xác và tinh thần – thể hiện lòng trắc ẩn vô biên của Thiên Chúa dành cho tất cả những ai đau khổ. Dầu của nó cũng mang đến ánh sáng, nhắc nhở chúng ta về lời kêu gọi soi sáng trái tim bằng đức tin, lòng bác ái và sự khiêm nhường.

Như rễ của cây tuyết tùng và cây ô liu ăn sâu và lan rộng khắp trái đất, người dân Lebanon cũng vậy, rải rác khắp thế giới, nhưng vẫn gắn kết với nhau bởi sức mạnh bền bỉ và di sản vượt thời gian của quê hương. Sự hiện diện của quý vị tại đây và trên toàn thế giới không chỉ làm phong phú thêm thế giới bằng di sản ngàn năm của quý vị, mà còn tượng trưng cho một ơn gọi. Trong một thế giới ngày càng gắn kết, anh chị em được kêu gọi trở thành những người kiến tạo hòa bình: đối đầu với sự bất khoan dung, vượt qua bạo lực và xóa bỏ sự loại trừ, soi sáng con đường hướng tới công lý và hòa hợp cho tất cả mọi người, thông qua chứng tá đức tin của anh chị em.

Anh chị em thân mến, vào ngày 25 tháng 3 hàng năm, được tổ chức như một ngày lễ quốc gia tại đất nước anh chị em, anh chị em cùng nhau tôn kính Đức Maria, Đức Mẹ Lebanon, được tôn kính trong thánh địa của Mẹ tại Harissa, nơi được trang hoàng bằng bức tượng Đức Trinh Nữ Maria ấn tượng với đôi tay dang rộng, ôm trọn người dân Lebanon. Nguyện xin vòng tay yêu thương và từ mẫu của Đức Trinh Nữ Maria, Mẹ Chúa Giêsu và Nữ Vương Hòa Bình, dẫn dắt mỗi người anh chị em, để trên quê hương anh chị em, khắp Trung Đông và trên toàn thế giới, hồng ân hòa giải và chung sống hòa bình có thể tuôn trào “như những dòng suối chảy từ Lebanon” (x. Diễm ca 4:15). Nguyện xin hồng ân này mang lại hy vọng và hiệp nhất cho tất cả mọi người. Shukran.

[1] Buổi tiếp kiến chung, Bài giáo lý nhân dịp kỷ niệm 60 năm Tuyên bố Nostra Aetate, ngày 29 tháng 10 năm 2025.