Người mẹ trong công trình sáng tạo
Sau khi đã hoàn tất sáng tạo mọi công trình trong vũ trụ trời đất, vào ngày cuối cùng, ngày thứ sáu công trình sáng tạo, Thiên Chúa tạo dựng con người có nam cùng có nữ, giống hình ảnh mình. Ngài trao cho họ được làm chủ các tạo vật do Ngài đã dựng nên, làm của ăn nuôi sống, và chúc lành cho họ (St 1,26-31).
Nơi khác, sách thuật lại chi tiết việc Thiên Chúa tạo dựng nên mọi loài có sự sống trong vũ trụ từ bụi đất. Nhưng tạo dựng bà Evà, người phụ nữ đầu tiên làm mẹ chúng sinh, lại khác: Thiên Chúa rút một rẻ xương từ xương sườn của ông Adong, người đàn ông đầu tiên, làm thành thân thể người phụ nữ đầu tiên. (St 2,21-25).
Sách Sáng Thế chỉ thuật lại chi tiết đơn giản như thế. Nhưng trong đời sống, khi quan sát khả năng nơi người phụ nữ, đúng hơn của một người mẹ, chúng ta thấy có sức năng động linh hoạt đầy tràn sáng tạo.
Vậy phải chăng Thiên Chúa, lúc tạo dựng nên người phụ nữ để làm mẹ chúng sinh, đã vẽ ấn định một công thức có bài bản cho công trình này rồi?
Điều này chắc chắn là có rồi. Chả thế mà từ nghìn triệu năm nay, thân thể cùng khả năng trí tuệ, tầng thần kinh, cảm giác, cung lòng khả năng sinh sản nuôi dậy con cái…nơi bất cứ người phụ nữ nào cũng đều có căn bản như vậy.
Và công trình sáng tạo này vẫn luôn luôn là bản chính (original) nơi mỗi người phụ nữ. Không ai giống ai, cho dù họ có cùng một căn bản thể loại khung sườn nữ tính như nhau.
Đó là nét đẹp đặc trưng cao qúy tuyệt vời của công trình sáng tạo, mà không ai là con người xưa nay có thể bắt chước đúc nặn làm nên được.
Dựng nên người đàn ông với bắp thịt gân guốc tay chân rắn chắc, nước da nâu ngăm đen hay đỏ, tâm tính hướng về suy nghĩ nhiều hơn, Thiên Chúa đơn giản dùng đất nặn nên hình hài, rồi thổi hà hơi vào, thế là ông thành người có sức sống hoạt động.
Nhưng tạo dựng nên người phụ nữ với những chi tiết như Thiên Chúa đã dự định phác họa, chắc chắn là lâu hơn, chi tiết tỉ mỉ tinh tế hơn.
Thiên Thần là loài Thiên Chúa dựng nên sống trực tiếp cùng là sứ gỉa luôn ở ngay bên cạnh Ngài, họ quan sát ngắm nhìn thấy Thiên Chúa lúc tạo dựng người phụ nữ, như mải miết loay hoay tô điểm thêm nhiều chi tiết đặc biệt khác lạ.
Đánh bạo một Thiên Thần nhỏ tươi cười đến hỏi Thiên Chúa: “ Sao Chúa mất nhiều thời giờ công lao để tạo thành người phụ nữ vậy?”
Nghe thế Thiên Chúa mỉm cười, nhưng mắt luôn chăm chú vào tác phẩm công trình sáng tạo còn đang dang dở, giải thích: “ Này con, Ta muốn tạo nên người phụ nữ không chỉ có chân tay, da dẻ mềm mại, mái tóc óng mượt dài thôi đâu.
Chị ta cần phải có trực gía bén nhậy cùng tâm tính mềm dẻo thích nghi, nhưng không co giãn như đồ nhựa plastic hay cao su.
Thân thể cơ quan người chị ta phải có mầm mống khả năng sinh sản. Cung lòng chị ta phải như một dòng sông chuyên chở nước cho thai nhi bơi lội lúc đang thành hình trong cung lòng chị. Rồi khi người con mở mắt chào đời, chị phải có dòng nước sữa mẹ trong lành bổ dưỡng nuôi sống con mình.
Khi nuôi dậy con, chị phải có khả năng kiên nhẫn yêu thương bao bọc, uốn nắn con mình, cùng không ngại sợ dơ bẩn thu dọn tắm rửa cho con cái. Chị phải can đảm nếm đồ ăn nước uống biết độ nóng lạnh, trước khi cho con ăn. Chị cũng phải sẵn sàng ăn chén cơm thừa, miếng bánh dư của con cái để lại. Phần Chân người phụ nữ là chiếc ghế ngồi cho con
Tiếng cười nụ hôn của chị trên gò má, trên tay chân con cái mình có sức chữa lành xóa tan sự buồn phiền sợ hãi của người con. Nói tắt chị phải có trực giác nhậy cảm với con mình khi chúng đau chân nhức đầu, đau bụng và cả khi chúng kêu khóc vì cảm thấy buồn bực bị bỏ rơi. Đời sống thiên nhiên của người phụ nữ là như thế.
Lẽ dĩ nhiên, Ta tạo dựng nên người phụ nữ cũng như người đàn ông đều có hai tay hai chân. Nhưng nơi người mẹ Ta ước sao chị có sáu bàn tay!”
Thiên Thần nhỏ trừng đôi mắt ngây ngô hỏi chen vào: “ Làm sao chị ta lại cần tới sáu tay vậy?”
Thiên Chúa vẫn chăm chú vào công trình tạo thành người phụ nữ giải thích tiếp: “ Một người mẹ mà cần có sáu đôi tay, Ta không ngạc nhiên cùng cho đó là khó đâu. Nhưng làm sao tạo thành cho chị sáu con mắt mới là vấn đề Ta đang suy nghĩ. Vì chị cần như thế và cũng khó tạo thành!”
Thiên Thần nhỏ càng thắc mắc hơn nữa: “ Như thế có phải Thiên Chúa lấy đó làm kiểu mẫu căn bẳn cho người phụ nữ chăng?”
Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa, lộ nét tươi cười trên khuôn mặt và đồng ý gật đầu với câu hổi tò mò của Thiên Thần. Sau một phút thinh lặng, Thiên Chúa giải thích tiếp: “ Một người mẹ cần ba đôi con mắt. Một đôi con mắt để nhìn quan sát xuyên qua cánh cửa phòng con mình xem sự gì đang xảy ra trong đó, dù chị biết chúng đang học bài hay chơi đùa với nhau. Chị để tâm nói vọng vào: các con đang làm gì vậy?
Đó là tình yêu lòng quan tâm của người mẹ hằng hướng về con cái mình.
Một đôi con mắt hướng ra phía đàng sau, để nhìn quan sát những gì có thể xảy ra mà chị không nhìn thấy, nhưng chị cần phải biết.
Đó là trực gíac linh tính bén nhậy của chị, hay nói theo kiểu phân tích tâm lý là giác quan thứ sáu.
Và tất nhiên một đôi con mắt phía trước để nhìn cho rõ tận tường con cái chị đang làm gì, đang nói gì. Khi thấy con mình nói hay làm gì không đúng, chị nghiêm nghị đưa đôi mắt nhìn chúng, khiến chúng bẽn lẽn xấu hổ nói với chị: “ Con biết rồi, mẹ không thích chúng con như vậy. Mặc dù mẹ không nói lời gì, nhưng ánh mắt mẹ tỏa ra đã đủ để chúng con hiểu mẹ muốn nói gì rồi!”
Đó là sự giáo dục đào tạo mà người mẹ muốn uốn nắn con cái mình từ khi chúng còn thơ bé.
Thiên Thần nhỏ càng trố mắt rụt rè hai bàn tay xoa vào nhau nói nhỏ nhẹ: “Ôi Thiên Chúa, qủa là công trình tuyệt diệu, chi tiết tỉ mỉ không ai là loài Thiên Thần chúng con có thể tưởng tượng ra nổi! Nhưng con nghĩ, chiều đang dần tàn, bây giờ đi ngủ. Ngày mai thức dậy làm tiếp công trình cũng còn kịp!”
Thiên Chúa tình yêu nói ngay: “ Không được đâu con. Công trình tạo dựng Ta đang thực hiện còn dở dang.Ta muốn hoàn thành công trình tạo thành nơi người phụ nữ một vài điều nữa, mà Ta đã phác họa ra. Ta muốn sao người mẹ, khi bị đau bệnh cũng có khả năng tự chữa lấy mình được. Vì gia đình con cái đang trông chờ người mẹ khoẻ mạnh trở lại còn nấu ăn, dù chỉ với một ít gạo, nước mắm, muối và vài mớ rau hay cùng lắm nửa kí thịt heo. Và người mẹ phải có sức để thúc giục các con học bài, làm bài cùng tắm rửa sạch sẽ, đi ngủ sớm để sáng hôm sau thức dậy đúng giờ đi học. “
Thiên Thần nhỏ mạnh dạn tiến đến gần lấy bàn tay vuốt ve sờ vào công trình người phụ nữ, mà Thiên Chúa tạo thành đang đứng trước mặt, kêu lên: “ Sao mềm mại qúa vậy!”
Thiên Chúa trả lời ngay: “ Nhưng có sức dẻo dai chịu đựng lắm đấy! Con không biết rằng một người mẹ có thể làm được mọi sự cùng nhẫn nại chịu đựng dẻo dai được sao! ”
Thiên Thần tò mò hỏi tiếp: “ Thế chị ta có thể suy nghĩ được không?”
Đấng Tạo Hóa: “ Không chỉ suy nghĩ. Nhưng còn có khả năng bình luận xét đoán bằng trực gíac nhạy bén, cùng đề nghị giải pháp dung hòa êm đẹp nữa đấy, nhất là trong việc mua bán nấu nướng làm bếp, việc nuôi dưỡng dậy bảo con cái!”
Sau cùng Thiên Thần nhỏ cúi mình bái phục bức tượng công trình người phụ nữ vừa được Thiên Chúa hoàn thành sáng tạo nên, cùng đưa ngón tay quệt lên má chị ta nói: “ Sao vệt này giống như một vết đốm lõm vậy!”
Thiên Chúa nói: “ Ta đã bảo, chúng con tò mò qúa, cùng thích quay quyện đụng chạm sờ mó vào bức công trình này qúa vậy! Đó không phải là vết đốm lõm in hằn sâu trên má chị ta đâu. Đó là dòng nước mắt lăn chảy trên gò má chị ta đấy!”
Thiên Thần nhỏ tò mò hơn: “Để làm gì vậy?”
Đấng Tạo Hóa: “ Dòng nước mắt niềm vui mừng hạnh phúc; dòng nước mắt đau khổ buồn phiền; dòng nước mắt niềm thất vọng tủi hổ; dòng nước mắt đau đớn quằn quại; dòng nước mắt bị bỏ rơi và dòng nước mắt niềm tự hào hãnh diện”
Thiên Thần nhỏ cúi đầu nói nhỏ nhẹ: “ Ngài thật là đấng quyền năng tuyệt hảo diệu vợi!”
Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa, quay đi lộ nét suy tư buồn bã nói như vào không gian: “ Dòng nước mắt ư! Nhưng không phải do Ta làm ra!”
Tháng Hoa kính Đức Mẹ Maria, 10.05.2009
Tặng các người Mẹ trần gian- ngày nhớ ơn Mẹ.