MỘT ĐIỀU NGƯỢC ĐỜI
‘Giữ mạng, mạng mất; mất mạng, mạng còn’.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật lạ lùng, Tin Mừng không thiếu những nghịch lý, những lời chói tai, khiến chúng ta phải dừng lại và suy nghĩ. Chẳng hạn hôm nay, Chúa Giêsu nói ‘một điều ngược đời’, “Ai lo cứu mạng sống mình thì sẽ mất, ai đành mất sự sống mình thì giữ được nó”. Vậy thì điều này có ý nghĩa gì?

Lời Chúa Giêsu hôm nay, cách đặc biệt, đi vào trọng tâm của sự tín thác và khuất phục. Về căn bản, nếu chúng ta cố định hướng cuộc sống và tương lai của mình bằng nỗ lực riêng của bản thân, mọi thứ xem ra bất thành. Nhưng khi kêu gọi chúng ta ‘đánh mất’ sự sống, quả là ‘một điều ngược đời’, Chúa Giêsu muốn chúng ta phó thác toàn thân, toàn trí cho Ngài; để Ngài chỉ đạo mọi sự và dẫn dắt chúng ta đi vào trong ý muốn thánh thiện nhất của Thiên Chúa, vì đây là cách thức duy nhất để mỗi người cứu lấy mạng sống mình, cứu lấy bằng cách buông bỏ toàn thân vào tay Thiên Chúa.

Bản thân Chúa Giêsu, Ngài cũng đã tuyệt đối tín thác và khuất phục Chúa Cha; Ngài đã liều mất mạng sống để không chỉ được lại sự sống, mà còn đem sự sống đời đời cho toàn thể nhân loại. Nhờ Ngài, Thiên Chúa có một dòng dõi đông đúc trường tồn mà Chúa Giêsu là trưởng tử.

Thoạt đầu, cấp độ tín thác và khuất phục này là một điều không tưởng đối với con người; cũng không thể một sớm một chiều để đạt đến mức độ tin cậy hoàn toàn vào Thiên Chúa. Vậy mà một khi có thể vượt qua ‘một điều ngược đời’, chúng ta sẽ phải ngạc nhiên trước một sự thật là, đường lối và kế hoạch của Thiên Chúa nhắm cho cuộc sống mỗi người quả tốt hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể tự nghĩ ra; sự khôn ngoan của Thiên Chúa vượt quá những gì chúng ta có thể hoạch định cho mình; và giải pháp của Người cho tất cả các vấn đề của chúng ta sẽ là tuyệt hảo.

Thiên Chúa có thể đạt được mục đích tốt lành của Người bằng sự ‘bất cần’ sức mạnh và những nguồn lực của phàm nhân; hoặc Người có thể thực hiện kế hoạch đã định mà không cần phải lệ thuộc vào bất cứ người nào, đây cũng là ‘một điều ngược đời’. Suốt lịch sử, Thiên Chúa đã chọn và sử dụng những con người tầm thường, bởi lẽ, sự phụ thuộc tuyệt đối ‘bất bình thường’ của họ vào Người khiến cho quyền năng và ân sủng của chính Chúa trở nên khả thi một cách độc đáo. Hãy nhìn vào Abraham, Giacob, Môisen và các tổ phụ; nhìn vào các ngôn sứ, Mẹ Maria và Thánh Giuse. Rõ ràng, Thiên Chúa đã chọn và sử dụng một số ít người và họ đã hoàn toàn từ bỏ chính mình, từ bỏ phụ thuộc vào khả năng và nguồn lực riêng của họ để chỉ cậy dựa vào một mình Người.

Một nhà truyền giáo người Anh vừa kết thúc một buổi giảng thuyết tại một quảng trường thành phố. Đám đông đã giải tán và nhà truyền giáo đang rất bận rộn với việc thu dọn các vật dụng của mình để chất lên một chiếc xe lừa trước khi ra về. Bỗng, một thanh niên xuất hiện, cậu đến gần ông và hỏi, “Thưa ngài, tôi phải làm gì để được cứu?”. Mất kiên nhẫn, nhà truyền giáo trả lời một cách khá nhẫn tâm, “Đã quá muộn!”; chàng thanh niên giật mình thưa, “Ôi, ‘một điều ngược đời’, xin đừng nói vậy, thưa ngài!”. Nhưng nhà truyền giáo vẫn quả quyết, “Đã quá muộn!”. Sau đó, thoáng chút hối hận, ông nhìn vào mắt người thanh niên và nói, “Anh muốn biết anh phải làm gì để được cứu, tôi cho anh biết, bây giờ đã là quá muộn hoặc không còn lúc nào khác. Công việc cứu rỗi đã hoàn tất, đã xong! Nó đã được hoàn tất trên thập giá”. Sau đó, nhà truyền giáo giải thích, “Phần chúng ta, giờ đây, chỉ đơn giản là nhìn nhận tội lỗi của mình; nhờ đó, có thể đón nhận món quà tha thứ của Thiên Chúa bằng đức tin; hãy phó thác đời mình cho Đức Giêsu Kitô”.

Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn xem chúng ta có quá loay hoay để sắp đặt cuộc sống của mình đến nỗi Thiên Chúa trở nên người ngoài cuộc khi Người không thể bước vào cuộc đời mỗi người để can thiệp đôi chút; chúng ta có sẵn sàng để Chúa Giêsu điều khiển cuộc sống mình theo sự khôn ngoan và thánh thiện Ngài muốn cho chúng ta không? Chúng ta đừng quên, Thiên Chúa là một chuyên gia, lắm lúc, làm cho một cuộc đời trở nên vĩ đại khởi đầu bằng ‘một điều ngược đời’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Đấng nắm giữ vận mạng con, xin cho con biết khuất phục Chúa, Đấng vạch vẽ tương lai đời con, một tương lai đời đời; để được vậy, xin cho con biết buông mình để Chúa có thể làm ‘một điều ngược đời’ trong con”, Amen.

(Tgp. Huế)