□ Nguyễn Trung Tây, SVD
Chuyện Vợ Chuyện Chồng:
Có Chúa Vôi Nồng


Chuyện thời bây giờ kể rằng, ở thung lũng điện tử Silicon, San Jose, California của Hoa Kỳ có một đôi vợ chồng, con trai tên Bòn, bốn tuổi, con gái tên Bon, mười tháng. Chồng là Kỹ Sư điện. Vợ làm Assembler trong hãng điện tử. Cả hai vợ chồng là những thành viên trung thành trong Ban Giáo Lý giáo xứ Việt Nam.


Xin hãy làm trầu không,
Để tình mình xanh mãi,
Xin hãy làm cau tròn,
Để ngọt ngào yêu nhau.

Xin có Chúa vôi nồng,
Đề tình mình đỏ thắm
Thắm tình anh yêu em,
Đỏ tình em vợ anh...

NTT




Chiều Nhật của những bà mẹ đã tới, Bòn đứng trước cửa phòng mẹ, gõ cánh,

— Mommy! Mommy ơi! Bố nói mommy lè lẹ lên một chút. Bố đói bụng lắm rồi!

Vợ nói vọng ra,

— Bòn ơi! Con nói với bố đợi mommy một phút, một phút nữa thôi nhé, please.

Chồng từ ngoài phòng khách, nói vọng vào,

— Vợ tôi đẹp sẵn rồi, trang điểm thêm làm chi cho tốn phí son phấn...

Bên trong yên lặng không tiếng đáp trả. Chồng sốt ruột ngáp, giơ tay nhìn kim đồng hồ,

— Hôm nay tiệm đông người lắm. Mình tới trễ, coi chừng mất bàn…

Bên trong, vợ lại năn nỉ,

— Một phút nữa thôi, please...

Chồng bế bé Bon trên tay nhún vai, miệng nói với con trai,

— Hôm nay ngày của mommy, ba bố con mình tặng cho mẹ con thêm một phút nữa thôi nhé, một phút nữa thôi, đồng ý không?

— …

Một phút đều đặn của sáu mươi giây rồi cũng đã trôi qua. Ba bố con vẫn còn đứng ở giữa phòng khách tiếp tục ngớ ngẩn đợi chờ.

Hai phút nữa lại trôi qua.

Năm phút phù du bước chân vào phòng khách liếc nhìn bộ mặt thểu não của chồng và con. Chồng nhìn đồng hồ, lần này thiệt tình sốt cả ruột,

— Năm phút rồi đấy nhé…

Cánh cửa gỗ vẫn im lìm. Ba bố con thằng Bòn ngồi xuống ghế, mặt bố buồn thiu, miệng con ngáp dài. Thằng Bòn than,

— Bố ơi, con đói bụng...

Thời gian tiếp tục nhịp đếm. Một phút, hai phút, bốn phút. Lần này cả ba bố con cùng ngáp chỉ đề vừa kịp nhìn thấy vợ từ trong phòng bước ra, với chút phấn hồng trên hai gò má, với váy đầm màu nâu đậm, và áo sơ mi (fashion vải nhún) xanh xanh màu xanh non lá chuối. Nhìn thấy mẹ tươi đẹp với mùi nước hoa thơm nhè nhẹ, thằng Bòn quên cả đói, hứng chí nhảy tưng tưng,

— Mommy đẹp quá! Mommy thơm quá!

Chồng đứng đằng sau, lấy tay đẩy đẩy lưng con trai ra hiệu. Chợt nhớ tới vai đã được đạo diễn bố tập dượt kỹ càng, thằng Bòn hét to, tay đưa ra gói quà dấu sau lưng,

— Happy Mother’s Day!

Vợ trợn mắt nhìn, cúi xuống nhận gói quà từ tay con trai. Chồng cầm tay bé Bon nói hộ cho con gái,

— Bé Bon cũng nói, “Happy Mother’s Day”.

Tới phiên chồng chúc vợ,

— Happy Mother’s Day.

Chồng bấm vào lưng thằng Bòn. Nhận được dấu hiệu của đạo diễn, diễn viên thằng Bòn đóng tròn vai,

— Mommy ơi, cám ơn mommy là mẹ của con.

Chồng nói với bé Bon,

— Bé Bon cũng nói với mẹ, “Mẹ ơi, cám ơn mẹ đã là mẹ của con”. Nói, nói đi…

Bé Bon nhìn miệng bố, nhìn mẹ, không hiểu chi, nhưng toét miệng cười. Chồng đưa cho vợ món quà,

— Đây là quà của ba bố con tặng mẹ.

Vợ rút ra từ gói quà một cái khăn choàng cổ màu xanh Đức Mẹ,

— Khăn này anh cậy cục nhờ người ta mua hộ cho đó. Ở mãi tận bên Nazareth lận.

Vợ o tròn miệng, quàng khăn vào cổ,

— Really? Bố nói thật hay nói giỡn chơi đó? Đẹp quá anh ơi. Anh nhìn coi, em quàng cái khăn cổ Đức Mẹ vào nhìn đẹp quá hả. Anh cho em một phút nữa thôi được không?

Vợ dợm bước, tính quay lại vào phòng. Chồng lắc đầu quầy quậy,

— Nope, nope! Thôi, thôi anh lậy em. Một phút nữa của em là nhà hàng đóng cửa luôn. Bố con anh là thúi hẻo luôn. Cho tôi xin…

Vợ dừng lại bước chân, toét miệng cười,

— Well, khăn đẹp thật. Anh đến là biết ý của em.

Chồng ngứa mình, móc giò lái nhè nhẹ,

— Sướng nhé! Vậy còn dám càm ràm than thở là sao ông chồng của tôi không còn ga-lăng như hồi mới cưới nữa hay không?

Đụng tới vết thương lòng vẫn còn sưng đỏ chưa mọc da non, vợ sừng cổ cò, quên mất ngày hôm nay là ngày của Từ Mẫu, nói ngay,

— Thế mà cũng nói được!... Em nói bao giờ?

Chồng nhắc nhở,

— Nè, nè, đừng có quên. Mới tháng trước thôi, hôm ăn đám cưới của chị Liên, lúc ở nhà hàng đó.

Vợ thanh minh thanh nga,

— Bữa hôm đó em không có nói như vậy. Em chỉ nói là…

Thấy bố và mommy có vẻ “quyến luyến”, nhất định không muốn dứt “chuyện”, thằng Bòn đứng bên cạnh nắm áo bố giật giật, tay ôm bụng, mặt nhăn lại,

— Bố ơi, con đói bụng quá bố ơi!

Cả hai vợ chồng nhìn nhau. Tự nhiên cả hai cùng tung tóe toét miệng cười toe toe. Những thớ thịt căng thẳng trên hai khuôn mặt chùng xuống. Chồng đưa ra nhánh hồng nhung nụ đỏ tươi tặng vợ,

— Happy Mother’s Day!...

Vợ e lệ, mặt đỏ ửng hồng cúi đầu nhận hoa, nói,

— Cám ơn ông xã!


Lời Chúa
(1) Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Cana miền Galilê. Trong tiệc cưới có thân mẫu Ðức Giêsu. (2) Ðức Giêsu và các môn đệ cũng được mời tham dự. (3) Khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Ðức Giêsu nói với Người: "Họ hết rượu rồi". (4) Ðức Giêsu đáp: "Thưa bà, chuyện đó can gì đến bà và con? Giờ của con chưa đến". (5) Thân mẫu Người nói với gia nhân: "Người bảo gì, các anh cứ việc làm theo". (6) Ở đó có đặt sáu chum bằng đá dùng vào việc thanh tẩy theo thói tục người Dothái, mỗi chum chứa được khoảng tám mươi hoặc một trăm hai mươi lít nước. (7) Ðức Giêsu bảo họ: "Các anh đổ đầy nước vào chum đi!" Và họ đổ đầy tới miệng. (8) Rồi Người nói với họ: "Bây giờ các anh múc và đem cho ông quản tiệc". Họ liền đem cho ông. (9) Khi người quản tiệc nếm thử nước đã hóa thành rượu (mà không biết rượu từ đâu ra, còn gia nhân đã múc nước thì biết), ông mới gọi tân lang lại (10) và nói: "Ai ai cũng thết rượu ngon trước, và khi khách đã ngà ngà mới đãi rượu xoàng hơn. Còn anh, anh lại giữ rượu ngon cho đến mãi bây giờ". (11) Ðức Giêsu đã làm dấu lạ đầu tiên này tại Cana miền Galilê và bày tỏ vinh quang của Người. Các môn đệ đã tin vào Người. (12) Sau đó, Người cùng với thân mẫu, anh em và các môn đệ xuống Caphácnaum và ở lại đó ít ngày (Gioan 2:1-12).



Lời Nguyện
Lạy Chúa, cám ơn Chúa đã ban cho chúng con những người mẹ ngọt ngào, một đời hy sinh, dầm mưa giãi nắng, cực khổ vì chồng vì con.

□ Nguyễn Trung Tây, SVD
www.nguyentrungtay.com