Như mọi người biết cuối tháng 8 vừa qua, diễn trình tham khảo hoàn cầu cấp giáo phận cho Thượng hội đồng giám mục năm 2023 về tính đồng nghị hay hiệp hành đã kết thúc. Các Hội đồng giám mục thế giới đã nạp bản báo cáo tổng hợp toàn quốc cho Văn phòng Tổng thư ký của Thượng hội đồng. Nay, chúng ta đang bước vào giai đoạn lắng nghe toàn thể các châu lục nghĩ gì về tính đồng nghị hay về Giáo Hội Đồng Nghị như Đức Phanxicô phát động và mong muốn. Nói đến châu lục là nói đến một cộng đồng hết sức đa dạng, đa dạng và phức hợp đến độ có người như Luke Coppen của tạp chí The Pillar hoài nghi không biết liệu một châu lục như Âu Châu có thể đạt đến một tường trình thống nhất về quan điểm của họ đối với một ý niệm hết sức mới mẻ là tính đồng nghị hay không. Mời qúy độc giả đọc bài phân tích của ký giả này đăng trên The Pillar ngày 22 tháng 8, 2022:
Tòa thánh Vatican vào thứ Sáu sẽ công bố kế hoạch cho giai đoạn thứ hai của quá trình biện phân của Giáo hội, dẫn đến Thượng hội đồng năm 2023 về tính đồng nghị ở Rome.
Các chi tiết sẽ được trình bày trong cuộc họp báo bởi Đức Hồng Y Mario Grech, Tổng Thư ký Thượng Hội Đồng Giám Mục, và Đức Hồng Y Jean-Claude Hollerich, tổng tường trình viên của cuộc họp năm tới của các giám mục trên thế giới về chủ đề “Vì một Giáo hội Đồng nghị: Hiệp thông, Tham gia, Sứ mệnh.”
Sáng kiến kéo dài hai năm đang đi vào điều được Vatican gọi là “giai đoạn châu lục”. Trong giai đoạn đầu tiên - giai đoạn giáo phận - các nhà tổ chức được giao nhiệm vụ tham khảo ý kiến của càng nhiều người Công Giáo càng tốt trong một thời gian ngắn khi kết thúc đại dịch.
Giai đoạn thứ hai sẽ trình bầy một thách thức khác: xác định những mối quan tâm được chia sẻ bởi những người Công Giáo sống trong các bối cảnh quốc gia khác nhau.
Các nhà tổ chức Thượng hội đồng tại bảy châu lục có dân cư sinh sống - Bắc Mỹ, Mỹ Latinh, Châu Âu, Châu Phi, Trung Đông, Châu Á và Châu Đại Dương - có thể gặp khó khăn trong việc chọn ra các chủ đề đoàn kết những người Công Giáo bị ngăn cách bởi biên giới, văn hóa và khoảng cách rộng lớn.
Ở châu Âu, một số nhà quan sát tin rằng các nhà lãnh đạo Giáo hội giám sát “giai đoạn lục địa” sẽ khó dung hòa các ưu tiên tương phản của những người Công Giáo sống ở Đông và Tây lục địa.
Theo The Pillar, có thể có những khó khăn sau đây:
Sự phân chia Đông-Tây ở Châu Âu
Hầu hết mọi người đều nhận rằng 44 quốc gia của Châu Âu có thể được chia thành hai vùng lớn: Đông và Tây.
Sự phân chia đó bắt nguồn từ lịch sử chính trị gần đây cũng như từ địa lý. Các nước Đông Âu thường được định nghĩa là những nước thuộc Khối Cộng sản. Vì vậy, một người nào đó sống ở Praha, thủ đô của Tiệp Khắc cũ, có thể được gọi là "Đông Âu", mặc dù họ sống gần phía tây hơn là cư dân "Tây Âu" ở thủ đô Vienna của Áo.
Sự phân chia châu Âu thành Đông và Tây còn thô thiển, nhưng nó cũng rất hữu ích vì nó làm nổi bật những khác biệt quan trọng giữa các quốc gia đã trải qua nhiều thập niên của chủ nghĩa cộng sản và những quốc gia nơi chủ nghĩa tư bản thắng thế.
Các cộng đồng Công Giáo châu Âu chịu đựng dưới chế độ cộng sản đã phát triển theo những cách khác nhau so với những cộng đồng đã đi qua thế kỷ 20 mà không bị sự đàn áp kéo dài do nhà nước bảo trợ.
Có thể thấy sự chia rẽ giữa người Công Giáo ở Đông và Tây Âu trong các phản ứng đối với “con đường đồng nghị” của Đức. Sáng kiến gây tranh cãi dự kiến sẽ kết thúc vào năm tới với lời kêu gọi thay đổi triệt để giáo huấn, thực hành và cơ cấu của Giáo hội.
Năm ngoái, Đức Hồng Y người Bosnia Vinko Puljić đã nói rằng các đề xuất của con đường đồng nghị là xa lạ đối với những người Công Giáo đã sống sót chủ nghĩa cộng sản.
Ngài nhận định, “Một Giáo hội đã vượt qua thách thức của chủ nghĩa cộng sản thì không có những ý tưởng kỳ lạ như vậy. Quả thực, những thái độ như vậy đã xúc phạm và làm kinh ngạc các tín hữu của chúng tôi. Chúng tôi không thể hiểu một Giáo hội trong đó hy sinh là một từ ngoại lai và có một Chúa Giêsu không có thập giá”.
Ở Ba Lan trước đây là cộng sản, chủ tịch hội đồng giám mục đã đưa ra một phê phán dài 3,000 từ mạnh mẽ chống quỹ đạo của con đường đồng nghị.
Đức Tổng Giám Mục Stanisław Gądecki viết vào tháng Hai, “Chúng ta hãy tránh lặp lại những khẩu hiệu đã cũ và những đòi hỏi có tính tiêu chuẩn như bãi bỏ chế độ độc thân, chức linh mục của phụ nữ, Rước lễ cho những người ly hôn và ban phước cho những người đồng tính”.
Các giám mục Bắc Âu - đại diện cho Thụy Điển, Đan Mạch, Na Uy, Phần Lan và Iceland - cũng đã bày tỏ quan ngại về tiến trình của Đức. Nhưng các nhà lãnh đạo Giáo hội ở các nước Tây Âu đông dân hơn, chẳng hạn như Anh, Pháp, Ý và Tây Ban Nha, đã không đưa ra các tuyên bố chính thức tương tự.
Chúng ta biết gì cho đến nay?
Vatican đã yêu cầu các hội đồng giám mục trên thế giới gửi một tài liệu tóm tắt các cuộc thảo luận của Thượng hội đồng địa phương trước ngày 15 tháng 8. Một số hội đồng giám mục quốc gia đã quá thời hạn đó.
Nhiều hội đồng giám mục Tây Âu đã đệ trình kịp thời, bao gồm các hội đồng ở Bỉ, Anh và xứ Wales, Pháp, Đức, Ái Nhĩ Lan, Ý, Tô Cách Lan và Thụy Sĩ. Nhưng một số quốc gia Đông Âu dường như đã quá thời hạn hoặc nộp báo cáo của họ cho Rome mà không công bố.
Tại thời điểm viết bài này, ít nhất hai lãnh thổ cộng sản cũ đã công bố các bản tổng hợp toàn quốc - Cộng hòa Séc và Litva - trong khi nhiều giáo phận Ba Lan cũng đã công bố báo cáo.
Mặc dù có một số lượng tài liệu hạn chế để so sánh, các văn bản hiện có cho ta một cảm giác khác với các văn bản của các nước Tây Âu.
Thí dụ, bản tổng hợp toàn quốc của Lithuania bắt đầu bằng sự suy tư về đức tin. Nó nói: “Trong khi xem xét các chi tiết khác nhau của đời sống Giáo hội của chúng ta, chúng ta thường quên điều kiện chính - sự cần thiết phải liên tục nuôi dưỡng mối quan hệ của chúng ta, mối quan hệ của chúng ta với Chúa Giêsu Kitô”.
Nó nói lên mối quan tâm về việc thiếu tính cộng đồng thực sự trong Giáo hội và kêu gọi các linh mục nỗ lực hơn nữa để làm việc với giáo dân, đồng thời thông cảm với cuộc đấu tranh của các giáo sĩ chống sự cô đơn và kỳ vọng cao.
Nó kết thúc bằng cách nhận diện năm ưu tiên: thúc đẩy mối liên hệ giữa giáo sĩ và giáo dân; xây dựng một cộng đồng “cởi mở và có trách nhiệm”; giúp người ta tăng trưởng và phát triển trong Giáo Hội; không xa lánh mọi người; và hoàn toàn cam kết trở thành một Giáo hội đồng nghị.
So sánh điều này với bản tổng hợp của Giáo Hội Ái Nhĩ Lan, bắt đầu bằng cách mô tả tác động của việc lạm dụng giáo sĩ. Sau đó, nó đặt ra trường hợp “lãnh đạo đồng trách nhiệm”, qua nhận định: “Nhiều người cảm thấy rằng việc ra quyết định và nắm quyền lực chỉ được thực hiện bởi các linh mục và giám mục. Cơ cấu quyền lực này gây ra sự bất mãn nơi họ, sự thất vọng và tức giận đối với các diễn trình ra quyết định và thực thi quyền lực ở tất cả các bình diện trong Giáo hội”.
Báo cáo của Ái Nhĩ Lan lưu ý rằng “đã có những lời kêu gọi từ cả những người trẻ tuổi và lớn tuổi về việc độc thân tùy chọn, các linh mục kết hôn, các nữ linh mục và sự trở lại của những người đã rời chức linh mục để kết hôn”.
Nó cũng nhấn mạnh rằng “đã có một lời kêu gọi rõ ràng, áp đảo về việc bao gồm đầy đủ những người LGBTQI + trong Giáo hội.”
Từ việc so sánh ngắn gọn này, người ta muốn kết luận rằng các đệ trình của Đông Âu quan tâm đến các vấn đề về đức tin và cộng đồng, trong khi các đệ trình của Tây Âu tập trung nhiều hơn vào cấu trúc quyền lực và tình dục. Nhưng chúng ta sẽ cần phải so sánh nhiều tài liệu hơn để có thể khẳng định điều này một cách tự tin.
Bên cạnh đó, những lo ngại về việc đối xử với người Công Giáo LGBT + không xuất hiện trong các báo cáo cấp giáo phận ở các nước cộng sản cũ.
Trong bản tổng hợp của mình, Tổng giáo phận Poznań của Ba Lan đã lưu ý rằng “theo một nhóm đáng kể những người tham gia Thượng hội đồng, thái độ của Giáo hội đối với những người LGBT + là không thỏa đáng: ‘Thiếu tình yêu thương người lân cận”.
Nó nhận định rằng những người trẻ tuổi “bày tỏ sự đau đớn của họ trước ngôn ngữ cứng rắn và thậm chí đôi khi hung hăng của một số giáo sĩ và giáo dân đối với người LGBT +,” mặc dù “một nhóm rất nhỏ” những người tham gia bày tỏ hy vọng về sự thay đổi trong giáo huấn của Giáo hội.
Nó kết luận: “Đa số những người tham gia Thượng hội đồng phát biểu ý kiến đã nói rõ rằng cần phải thay đổi ngôn ngữ và thái độ đối với những người này: 'Chúng tôi mong đợi họ được đối xử với sự tôn trọng, từ bi và hòa nhã, giống như Sách Giáo lý đã dạy.'”
Ngoài Đông và Tây
Các báo cáo cấp giáo phận về Thượng hội đồng của Châu Âu cho thấy điều cũng rất hữu ích là đưa ra các phân biệt ngoài Đông và Tây.
Người ta cho rằng cũng có sự chia rẽ giữa những người Công Giáo ở bắc và nam châu Âu. Thí dụ, báo cáo tổng hợp toàn quốc của Đức có những lo ngại khác hẳn so với của Ý.
Báo cáo của Đức kết thúc bằng trích dẫn này:
“Nếu họ muốn khôi phục lòng tin vào Giáo hội, các giám mục cần phải có quan điểm rõ ràng về những vấn đề cấp bách của thời đại chúng ta, chẳng hạn như quyền mọi người đã được rửa tội được tiếp cận bình đẳng các chức vụ trong Giáo Hội, đánh giá lại đạo đức tình dục và không phân biệt đối xử với những người đồng tính và lạ tính. "
“Có một chủ trương rõ ràng cũng có nghĩa là nói một ngôn ngữ mà mọi người có thể hiểu được và điều đó không nấp sau những từ ngữ ngoằn ngoèo. Liên quan đến các vụ tai tiếng lạm dụng, cần phải có sự nhận trách nhiệm rõ ràng; quyền lực cần được kiểm soát và nỗ lực thực hiện các cải thiện đối với các nạn nhân bị lạm dụng tình dục và tinh thần. "
Trong khi đó, báo cáo của Ý chỉ đề cập qua loa đến “những người LGBT + với cha mẹ của họ” trong danh sách các nhóm đang tìm cách hòa nhập nhiều hơn vào Giáo hội.
Nó nói rằng Giáo hội địa phương quá “tập trung vào linh mục” và kêu gọi sự chia sẻ trách nhiệm nhiều hơn giữa giáo sĩ và giáo dân. Nhưng nó cũng lưu ý rằng giáo dân “không được miễn trừ nguy cơ phát triển các hình thức giáo sĩ trị trong việc quản lý các không gian quyền lực nhỏ được giao phó cho họ”.
Vượt ra ngoài các phân biệt rộng rãi về địa lý, Giáo hội Châu Âu cũng có những phân chia về văn hóa và ngôn ngữ.
Hội đồng giám mục Thụy Sĩ đã lưu ý vào tháng 5 rằng có những khác biệt rõ ràng bên trong chính Giáo hội ở Thụy Sĩ. Nó tương phản mối quan tâm của những người nói tiếng Pháp và tiếng Ý (đôi khi được gọi là "Latinh") của đất nước với những người nói tiếng Đức.
Nó cho biết: “Trong việc suy tư về phẩm chất của công việc đồng nghị, mối quan tâm về mặt tinh thần của người Thụy Sĩ Latinh, tập trung nhiều hơn vào thái độ, đã được bổ sung bằng những quan sát và lời khuyên của người Thụy Sĩ nói tiếng Đức, vốn theo định hướng cơ cấu nhiều hơn”.
Vì vậy, chúng ta có thể so sánh các báo cáo của các quốc gia “Latinh” và “Đức”, làm nổi bật “mối quan tâm thiêng liêng” của các nước trước và việc nhấn mạnh vào những thay đổi cơ cấu của nước sau.
Đây có thể là một cách hữu ích để khám phá sự chia rẽ trong Giáo hội Châu Âu, nhưng nó cũng có những hạn chế của nó. Các tài liệu tổng hợp toàn quốc của Pháp và Đức thực sự trùng lặp ở nhiều điểm. Cả hai đều tập trung vào cuộc khủng hoảng lạm dụng, các vấn đề quản trị, các linh mục đã kết hôn, vai trò của phụ nữ, ly hôn và tái hôn, và đồng tính luyến ái.
Các báo cáo về Thượng hội đồng khác nhau cũng có thể được sắp xếp thành các báo cáo của các quốc gia "cốt lõi" và "ngoại vi", với các quốc gia giàu có như Pháp, Đức, và Áo ở một bên và ở bên kia là các nước nghèo như Albania, Belarus, và Bosnia-Herzegovina.
Có vô số cách khác để định hình sự phân chia giữa những người Công Giáo châu Âu - điều này không có gì đáng ngạc nhiên khi bạn thấy rằng lục địa này có khoảng 750 triệu cư dân, khoảng 200 ngôn ngữ và khoảng 160 nhóm văn hóa khác biệt.
Một thách thức cỡ châu lục
Điều may mắn là, những người tham gia vào “giai đoạn lục địa” của Châu Âu sẽ không bị yêu cầu rút ra các chủ đề chung từ các tài liệu tổng hợp toàn quốc.
Thay vào đó, họ sẽ tập trung vào tài liệu làm việc [instrumentum laboris] thứ nhất của thượng hội đồng, do Văn phòng Tổng thư ký của Thượng hội đồng giám mục soạn thảo và dựa trên tất cả các tài liệu tổng hợp toàn thế giới.
Theo thủ bản chính thức của Vatican, mỗi châu lục sẽ tạo ra một “tài liệu cuối cùng”, lấy cảm hứng từ instrumentum laboris thứ nhất, tài liệu này sẽ được sử dụng để soạn thảo tài liệu làm việc thứ hai dùng cho phiên họp toàn thể của các giám mục vào tháng 10 năm 2023.
Nhưng khi các nhà lãnh đạo Giáo hội của Châu Âu soạn thảo văn bản cuối cùng, các ưu tiên tương phản chắc chắn sẽ xuất hiện. Liệu tài liệu có thể phản ảnh mong muốn của người Công Giáo Tây Âu mà không làm giảm giá trị của người Đông Âu không? Nó sẽ có hương vị "Latinh" hay "Đức"? Nó sẽ nghiêng về những mối quan tâm của các quốc gia cốt lõi hay ngoại vi?
Theo cẩm nang của Thượng hội đồng, nhóm chịu trách nhiệm về cuộc họp toàn lục địa sẽ là Hội đồng Các Hội đồng Giám mục Châu Âu (CCEE). Đó là một dấu hiệu tốt vì Hội đồng Các Hội đồng Giám mục Châu Âu là một tổ chức thực sự đại diện. Nó có 39 thành viên, không chỉ bao gồm các hội đồng giám mục quốc gia mà còn các cơ quan ít được biết đến hơn như Giáo phận Công Giáo Đông phương [Eparchy] của Mukachevo (miền tây Ukraine) và Giáo phận Kishinev (có trụ sở tại Moldova).
Chủ tịch của Hội đồng Các Hội đồng Giám mục Châu Âu là Đức Tổng Giám Mục Gintaras Grušas (sinh tại Hoa Kỳ) người Litva. Các phó chủ tịch của nó là Giám mục người Serbia Ladislav Nemet và Hồng Y Hollerich của Luxembourg, người cũng là nhân vật quan trọng trong thượng hội đồng về giai đoạn thứ ba và cuối cùng của thượng hội đồng. Vì vậy, ban lãnh đạo của Hội đồng Các Hội đồng Giám mục Châu Âu có sự cân bằng tốt giữa các khu vực địa lý khác nhau.
Liệu “giai đoạn lục địa” có dẫn đến một văn kiện cuối cùng làm say mê những người theo chủ nghĩa truyền thống Pháp, những người tham gia theo đường lối đồng nghị Đức, và những người Công Giáo Ukraine sống trong các hầm tránh bom không?
Điều đó có lẽ bất khả.
Nhưng sẽ rất đáng để chúng ta chứng kiến những người soạn thảo tài liệu lèo lái ra sao nhiều đường đứt đoạn của Công Giáo châu Âu và quan điểm nào trên lục địa này là trung tâm.